Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 429 - Cậu vẫn phải có bản lĩnh mới được 1

Tại sao cha Chu lại lật mặt?
Đương nhiên là vì ông ta đã biết nhà họ Hứa xảy ra chuyện.
Tối hôm qua khi Chu Vân Vân cúp điện thoại ông ta còn vô cùng tức giận, nhưng nghĩ đến việc ép cô ta đi nhận tội thay Hứa Đan, suy cho cùng trong lòng ông ta vẫn còn có chút áy náy, vì vậy chỉ tức giận một lúc rồi thôi. Chỉ là sợ sáng nay Chu Vân Vân không chịu tự đến đồn công an, sáng nay ông ta còn có một cuộc họp, không thể đến đây nên đành bảo mẹ Chu đến, dặn bà ta nhất định phải đưa Chu Vân Vân đến đồn công an.
Kết quả sáng nay ông ta đến đơn vị, còn chưa kịp ngồi nóng mông thì đã nghe thấy có người đang xì xào bàn tán chuyện gì đó. Ông ta cảm thấy kỳ lạ, hỏi ra mới biết là phó viện trưởng Hứa bị lập án điều tra, ông ta kinh ngạc hỏi thăm thêm một chút mới biết rằng có liên quan đến cái chết của viện trưởng tiền nhiệm.
Nghĩ đến việc tối qua mẹ của Hứa Đan còn gọi điện bảo ông ta đưa con gái đến đồn công an nhận tội thay cho Hứa Đan, nhất thời đổ một trận mồ hôi lạnh, không màng đến việc họp hành nữa, nhờ người khác xin nghỉ khẩn cấp rồi chạy thẳng đến trường học. Cũng may vợ ông ta vẫn chưa kéo con gái đi, vội vàng cười làm hòa với thầy giáo Hầu rồi kéo vợ về.
Mẹ Chu bị ông ta kéo đi, vừa ra khỏi kí túc xá đã kêu gào: “Đang yên đang lành ông kéo tôi đi làm gì? Không lẽ là ông lại giở quẻ? Không phải ông đã nói rằng chỉ cần Vân Vân đi nhận tội thay cho Hứa Đan nhà bọn họ thì bọn họ sẽ giúp Đại Vĩ chuyển thành nhân viên chính thức sao? Nếu như con bé không đi thì Đại Vĩ phải làm sao đây?”
“Chuyển cái gì mà chuyển? Phó viện trưởng Hứa rất có khả năng không giữ được rồi.”
Cha Chu đè nén âm thanh, nghiến răng nghiến lợi nói.
Mẹ Chu bị dọa hết hồn, cha Chu kể lại chuyện của phó viện trưởng Hứa cho bà ta nghe, mẹ Chu ngẩn ra một lúc, rồi nói: “Chuyện này, không phải là thật đấy chứ? Vậy, vậy còn Đại Vĩ, chuyện Đại Vĩ chuyển thành nhân viên chính thức phải làm sao đây?”
“Chúng ta chờ thêm đi.”
Cha Chu cũng rất buồn rầu, vừa buồn rầu vừa phiền muộn trong lòng.
Bởi vì ông ta cũng được xem như thân tín đáng tin cậy của phó viện trưởng Hứa, ông ta vừa nói vừa kéo mẹ Chu đi.
Mọi người trong kí túc xá đang chẳng hiểu ra làm sao.
Thầy giáo Hầu không yên tâm về Chu Vân Vân, lại gọi cô ta đến nhà mình.
Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh đến nhà Lâm Khê.
Lúc này Lâm Khê nghe thấy lời của Vương Nhiên, quay đầu nhìn về phía Lương Triệu Thành.
Lương Triệu Thành nói với cô: “Các em nói chuyện đi, anh ra ngoài mua một vài thứ.”
Anh biết rằng nếu mình ở lại đây mấy người họ nói chuyện sẽ bị gò bó.
Lâm Khê rất xin lỗi mà tiễn anh ra cửa, nhìn theo anh đi xuống dưới.
Đợi khi cô đóng cửa quay lại đã thấy mấy người Vương Nhiên đang cười hì hì nhìn cô, cô vừa quay đầu lại đã thấy Vương Nhiên bày ra một bộ mặt quỷ, cười nói: “Xin lỗi, quấy rầy hai người rồi, có điều rất nhanh thôi cả một kỳ nghỉ hè cậu sẽ thuộc về chồng của cậu, bây giờ bố thí cho bọn tớ một chút thời gian đi.”
Ở phương diện này, da mặt của Lâm Khê cực kỳ dày. Cô thản nhiên ngồi vào giữa bọn họ: “Tớ thấy cho dù không có tớ các cậu cũng sống vui vẻ lắm.”
Vương Nhiên cười hì hì, kéo cô lại nói chuyện của Chu Vân Vân: “Cũng không biết cha cậu ta lại có ý định gì, lật mặt cực kỳ nhanh, nhưng tớ luôn cảm thấy là lạ.”
“Bởi vì phó viện trưởng Hứa bị lập án điều tra rồi.”
Lâm Khê cũng không vòng vo, nói thẳng.
Mọi người:
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Khê nói ra chuyện mà phó viện trưởng Hứa đã phạm phải một cách đơn giản.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Chuyện này cũng thật trùng hợp.”
Vương Nhiên lầm bầm, sau đó nghĩ đến chuyện gì đó, chợt quay đầu hỏi Lâm Khê: “Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến cậu và chồng cậu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận