Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 457 - Đôi mắt đào hoa khiến người ta chán ghét 2

Ngay khi mẹ Thái tức giận đến mặt đỏ tía tai thì đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng cười.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, phía phát ra tiếng cười đã lên tiếng, nói: "Cô ơi, sao các cô cũng ở đây vậy? Là mang theo anh họ đi xem mắt sao? Hay là ăn tối?"
Sau đó còn chê chuyện nhỏ mà nói thêm một câu: "Nói gì mà con mèo con chó? Ai nhặt con mèo, con chó làm con dâu hả?"
Trong giọng nói tràn đầy ý cười, không cần nhìn thấy mặt người, chỉ cần nghe âm thanh, là đã có thể đoán ra khuôn mặt của người đó cũng với một nụ cười lười biếng là như thế nào rồi.
Vốn cô đã không còn ý định muốn để ý tới người nhà họ Thái nữa, nhưng Lâm Khê chỉ vừa mới kéo Chiến Dung Dung xoay người ngồi xuống thì cả người cô cứ như bị sét đánh.
Cho dù giọng nói này trẻ hơn rất nhiều, non nớt và du dương hơn rất nhiều, nhưng Lâm Khê chỉ cần nghe thoáng qua thanh âm này là cô đã có thể biết được người này là ai, chính là người cha rẻ tiền, phong lưu, quần áo lượt là và yêu thích tự do của cô.
Cô vừa quay đầu lại thì cô đã nhìn thấy người đàn ông đó.
Lúc này nhìn Ngụy Trọng Hằng vẫn còn rất trẻ, tỏa sáng rất rực rỡ và có hơi nóng nảy.
Cha ruột của cô.
Cha ruột của cô ở kiếp trước.
Còn có một vài người đứng phía sau lưng anh ấy và có hai người đi ở phía trước, Lâm Khê cũng biết hai người này, chính là ông bà nội lúc còn trẻ của bao nhiêu năm về trước mà.
Khuôn mặt của cô cứng ngắt đến mức không thể nhìn ra biểu cảm gì.
"Trọng Hằng."
Mẹ Ngụy gọi Ngụy Trọng Hằng, trong tiếng gọi ẩn chứa sự tức giận và trách cứ, sau đó rất thân thiện mà hướng những người đang ngồi ở đây gật đầu một cái, ánh mắt bà ta dừng lại một chút trên người Lâm Khê, hình như có chút nghi hoặc, nhưng cũng nhanh chóng rời đi, sau đó nói chuyện với người chồng đang đứng ở bên cạnh, cũng chính là cha Ngụy: "Bảo Lương, anh và Trọng Hằng dẫn khách đi ăn cơm trước, em và em gái ở đây chào hỏi một chút rồi sẽ đến sau."
Rồi bà ta lại cười xin lỗi với hai người mà bà ta vốn không quen biết ở bên cạnh Lâm Khê một tiếng, nói: "Mọi người cứ ngồi trước đi, tôi lập tức sẽ trở lại ngay."
Ông cố của Lâm Khê từng là xưởng trưởng một nhà máy điện thuộc sở hữu của nhà nước, sau khi rút lui, nhà họ Ngụy đã điều hành một công ty thiết bị điện gia dụng, Lâm Khê ước chừng là mới làm trong khoảng hai năm nay.
Bây giờ dẫn người đến đây để ăn cơm, chắc là khách hàng hay gì đó.
Cha Ngụy gật đầu với cha Thái mẹ Thái rồi dẫn người phía sau đi sang bên kia.
Lúc này mặt cả nhà nhà họ Thái đỏ bừng vừa lúng túng vừa xấu hổ, hiển nhiên không phải là thời điểm tốt để trò chuyện tâm sự.
Nhưng Ngụy Trọng Hằng cứ cố tình đứng ở đó, không muốn rời đi.
Khách hàng đứng ở ngay bên cạnh, cha Ngụy cũng không thể quản anh ấy, chỉ có thể tự mình dẫn khách hàng đi qua.
Nhìn xem, Lâm Khê oán thầm trong lòng, trước kia khi nhà họ Ngụy còn chưa có sự nghiệp lớn thì người này cũng đã ăn chơi không đứng đắn như vậy rồi.
Mẹ Ngụy cũng chỉ có thể không để ý tới anh ấy mà cười nói với mẹ Thái: "Em gái, em rể, trùng hợp như vậy, ở nơi này mà còn có thể gặp được mọi người, các người đã ăn cơm chưa? Đây có phải là muốn rời đi rồi không? Tôi sẽ đưa mọi người ra ngoài?"
Vì sao mẹ Ngụy lại muốn ở lại?
Bởi vì mẹ Ngụy quá hiểu người em gái em rể của chồng bà ta!
Bọn họ vừa mới tới nhưng thật không khéo, không tìm đường chết thì không phải chết, bọn họ lại nghe thấy hết nửa sau cuộc đối thoại giữa Lâm Khê với người em gái và cháu trai lớn của bà ta đều nghe thấy hết!
Nhà em gái em rể của bà ta rõ ràng còn chưa ăn cơm, mẹ Ngụy là một người vô cùng nhanh nhẹn còn rất có ánh mắt, bà ta nhìn thấy cái bàn của đối phương, chỉ có tám chỗ ngồi, đối phương có bảy người, rõ ràng là không có ý định mời một nhà em gái em trai của bà ta ăn cơm mà.
Con trai bà ta là một người thích xem náo nhiệt còn không ngại làm lớn chuyện, đã đi lên phía trước, bọn họ cho dù muốn né tránh, vội vàng đi đến chỗ ngồi thật nhanh để không bị nhìn thấy rồi im lặng ngồi xuống cũng không được, chỉ có thể kiên trì tiến lên chào hỏi mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận