Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 268 -

Lương Triệu Thành càng nhíu chặt mày, giơ tay lau nước mắt cô, nhưng cô bỗng nhiên như được làm bằng nước, nước mắt không ngừng tuôn ra, rơi trên tay anh.
Anh chưa từng thấy cô khóc như vậy.
Rất lâu trước đây anh thường xuyên thấy cô khóc, đó vào lúc tháng sáu trước khi anh trở về thành phố Bắc, sau khi bà nội cô qua đời, tình hình đặc biệt. Hơn nữa lúc đó anh không thân thiết với cô, kí ức giống như đứt đoạn kể từ khi anh từ thành phố Bắc về Tân An, từ lúc đó trở đi anh không thấy cô khóc nữa, trên mặt lúc nào cũng mang nụ cười, xảo quyệt, ngoan ngoãn, nịnh nọt, còn có đắc ý nữa, nhưng chưa từng khóc, cô không phải người thích khóc.
Anh đương nhiên không tin cô nói lý do là vì chuyện của Dung Hoa An.
Chắc chắn là cha anh nói tới chuyện của anh hoặc là chuyện của hai người.
Anh quá hiểu loại người như cha và anh trai anh, muốn nói lời sắc bén thì tuyệt đối là từng câu từng chữ sắc nhọn độc ác, cô làm gì là đối thủ của loại người giỏi âm mưu như bọn họ.
Nhà họ Lương là nơi xúi quẩy.
Dù sao thì hễ về nhà là không có chuyện tốt lành gì.
Anh ôm lấy vai cô, tràn đầy tức giận, cô cũng lau nước mắt, sau đó lắc đầu nói: “Được rồi, đừng khóc ở đây.”
Cô nhìn thấy sự tức giận trên mặt anh, hít sâu một hơi, khẽ nói: “Thực sự là không có gì, được rồi, em vào nhà vệ sinh rửa mặt, đừng để người khác nhìn thấy em khóc, nếu không ai mà biết những người đó lại đồn ra những chuyện gì. Tuy nhiên, ông ấy thực sự không nói những lời không tốt về anh, anh không tin thì lúc em vào nhà vệ sinh, anh đi hỏi ông ấy xem.”
Cô sẽ không giúp cha anh nói tốt trước mặt anh, cô không mắng chửi cha anh sau đó khuyên hai người từ giờ vĩnh viễn không qua lại đã là không tồi rồi.
Nhưng cô biết, không vào hỏi thì chắc chắn không yên tâm, vậy thì để anh đi đi.
Lương Triệu Thành nhìn cô đi vào nhà vệ sinh, sau đó xoay người đi vào phòng làm việc của cha anh.
Tướng quân Lương nhìn thấy anh cũng không thấy bất ngờ gì.
Anh hỏi ông ấy: “Rốt cuộc cha đã nói gì với cô ấy?”
Tướng quân Lương cười nhưng trên mặt không hề có ý cười, giống như cơ trên mặt chỉ động đậy một chút.
Ông ấy nói: “Yên tâm, cha không nói gì với con bé, càng không nói những lời phá hủy tình cảm hai đứa.”
Lương Triệu Thành lạnh mặt.
Tướng quân Lương cũng sầm mặt theo, nói: “Cha chỉ nói với con bé mình là một người cha thất bại.”
Ông ấy thu lại ánh mắt nhìn anh, đứng dậy đi tới giá sách phía sau lưng đẩy một cuốn sách ra, rút ra một cái khung ảnh bằng gỗ cũ kĩ. Trong khung ảnh có một bức ảnh, một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng dưới bóng râm trên con đường dài, người thanh niên mặc quần áo quân đội, dáng người cao lớn, cô gái mặc váy nữ sinh, thắt hai bím tóc, ăn mặc kiểu quê mùa thời xưa, nhưng cô mím môi cười, vô cùng xinh đẹp, bức ảnh vô cùng tươi đẹp ấm áp, tươi đẹp đến nhức mắt.
Ông ấy lấy bức ảnh, rồi xoay đầu nhìn con trai, cất tiếng: “Cha nói với con bé những năm nay mình đối xử với con hà khắc như thế nào, rõ ràng biết con đặt toàn bộ chí hướng trong quân đội, vì ép hôn mà chính tay bóp chết tiền đồ của con.”
“Bởi vì cha từng kì vọng con lấy Dung Hoa An thì có thể cải thiện quan hệ hai cha con ta, có thể khiến con không còn chống đối nữa, đáng tiếc từ đầu đến cuối đều sai lầm. Còn có, cha xin lỗi con bé, nói với con bé chuyện nhà họ Dung cha sẽ cho con bé một câu trả lời, để những chuyện này kết thúc.”
Lương Triệu Thành nắm chặt tay thành quyền, răng cũng nghiến chặt, sau đó cười khẩy rồi xoay người rời khỏi đó.
Tướng quân Lương nhìn anh ra ngoài, cửa bị đóng rầm một tiếng, ngây ngẩn một lát rồi nắm lấy khung ảnh, chán nản ngồi phịch lên ghế.
Tay ông ấy run rẩy mở khung ảnh ra nhưng cuối cùng cũng không thể mở ra được.
Lúc Lương Triệu Thành ra ngoài thì Lâm Khê vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh.
Anh đứng ở đầu cầu thang mở cửa sổ ra, gió lạnh lùa vào khiến nỗi tức giận tiêu tan đi rất nhiều.
Anh không thích nhớ lại, anh chỉ thích giải quyết chuyện hiện tại, anh không biết ông ấy tại sao phải tiết lộ những thứ đó, còn tiết lộ cho cô thấy, điều này khiến anh bực bội.
Lâm Khê đi ra ngoài, ló đầu ra xem mới nhìn thấy anh đang hóng gió ở dưới cầu thang, cô đã tốt hơn rất nhiều, đi tới kéo anh: “Đi thôi, chúng ta xuống dưới, tối nay để Tiểu Dã về ngủ với chúng ta, sáng mai chúng ta đưa nó cùng tới nhà họ Trịnh chúc Tết nhà bác Trịnh cũng thuận tiện cảm ơn luôn.”
Ở đây nhà họ Trịnh là người cho cô nhiều thiện ý và ủng hộ nhất.
Vì ít ỏi và đơn thuần, cũng càng trở nên trân quý.
Còn có sự chăm sóc của Trịnh Siêu dành cho Trần Dã cả quãng đường tới đây, sau khi Trần Dã xảy ra xung đột với đứa bé nhà họ Dung sáng nay, buổi chiều lập tức tới đưa Trần Dã đi chơi khắp quân khu, không chỉ đưa nó đi chơi, thực ra cũng là một kiểu bày tỏ thái độ.
Về tình về lý, cô cũng nên tới một chuyến.
Lương Triệu Thành lại nghĩ tới Trịnh Siêu nói cô giống với bạn của mẹ anh ấy, còn có vẻ mặt kinh ngạc lúc nhìn thấy Lâm Khê của dì Trịnh, anh nói: “Được."
Bọn họ xuống lầu.
Trần Dã đang chơi bài với Lương Hằng Hiên và Lương Vệ.
Trần Dã không hợp với Chu Vấn Bình và Lương Tuyết Đình, thái độ với Lương Hằng Hiên đương nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng cũng không hề bài xích chơi với anh ta.
Điều này cũng do Lương Hằng Hiên biết chơi nhiều thứ, Lương Hằng Hiên cảm thấy Trần Dã khá là hay ho, khích cậu mấy câu hai người liền tranh chấp.
Lâm Khê đi xuống, Trần Dã quay đầu nhìn cô, sau đó ánh mắt dừng lại rồi lướt nhìn mặt cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận