Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 282 - Có tư cách gì? 1

Lâm Khê nói là không muốn, nhưng quả thực không được cương quyết cho lắm.
Cô cảm thấy mình bị anh lừa, bởi vì chỉ cần anh hôn cô, nói với cô rằng muốn tiếp tục, cô chỉ cần nghĩ đến việc anh là một người cứng nhắc cấm dục như vậy, bây giờ như thế này, cô sẽ không còn một chút sức chống cự nào nữa.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, sau khi hai người họ ở bên nhau, anh đâu có cấm dục cái gì? Dường như lúc nào cũng kiềm chế, nhưng cô lại bị giày vò không ít lần.
Nhưng rõ ràng đã động tình, cô lại không muốn làm cho lắm, cô cởi quần áo anh ra rồi lại nói: “Anh nói chuyện với em đi.”
Lương Triệu Thành:
Lời của Lâm Khê có hơi nhiều.
Cũng không biết là bắt đầu từ bao giờ, mỗi đêm trước khi đi ngủ cô đều thích anh nói chuyện cùng cô.
Nhưng anh thực sự là một người thích làm nhiều hơn nói nhiều.
Cũng may năng lực tự chủ của anh vẫn luôn rất tốt, cô muốn nói đa phần anh vẫn sẽ kiềm chế, mặc dù hầu như đều là cô nói anh nghe.
Lâm Khê nhìn dáng vẻ của anh liền mím môi cười.
Cô đè anh lại, sau đó ôm lấy anh, dính sát vào anh, giữa hai người chỉ có một lớp vải ren duy nhất.
Tay của anh đặt trên nút áo ở phía sau, dùng sức, sau đó nói: “Nói chuyện như vậy?”
Lâm Khê lại không nhịn được mà bật cười, ‘ừ’ một tiếng, trong âm thanh lại tràn đầy ngọt ngào.
Cô nói: “Hình như em, thực sự đã yêu anh rồi.”
Âm thanh của cô rất nhẹ, không phải nói cho anh nghe mà là giống đang tự lẩm bẩm hơn.
Trước đây cô vẫn luôn nói là thích, rất thích.
Lần này đương nhiên là không giống.
Mặc dù mới chỉ đến thàn phố Bắc hai ngày, nhưng Lâm Khê vẫn cảm thấy giữa hai người có gì đó khác với trước đây.
Thái độ của anh đối với cô cũng đã có chút gì đó khác biệt.
Trước đây hai người làm chuyện thân mật nhất là do sự dẫn dắt của hooc môn. Nếu nói rằng hai người si mê lẫn nhau, chẳng thà nói rằng hai người si mê thân thể của nhau, nhưng thực ra khoảng cách giữa trái tim hai người có lẽ là khoảng cách giữa hai thời đại.
Cô nhìn thấy, cô hiểu rõ, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách kia.
Nhưng ở đây, sau khi trải qua hai ngày này, cô bỗng nhiên cảm thấy hai người sát gần lại.
Cô ôm lấy anh, đặt cằm lên cổ anh, vì vậy mặc dù là tiếng tự lẩm bẩm rất nhỏ nhưng anh cũng đã nghe được.
Cô cảm thấy trong khoảnh khắc đó cơ thể của anh cứng lại, liền mím môi cười rồi lại vùi mặt vào cổ anh cọ: “Em đã yêu anh rồi, anh đừng phụ lòng em.”
Giọng nói ngây thơ lại mang theo chút mềm mại.
Em có thể thích một người rất lâu, nhưng em tuyệt đối sẽ không tùy tiện yêu một người.
Anh đừng phụ lòng em.
Lương Triệu Thành lại đẩy cô ra một chút, nhìn cô thật kỹ, hỏi: “Bây giờ mới yêu anh?”
Câu hỏi này quả thực có chút nguy hiểm.
Vì vậy có một vài lời nói thật không nên nói ra, nhất là trong khi giữa hai người có sự khác biệt về quan niệm.
Nói chung không phải yêu rồi là xong chuyện.
Nhưng Lâm Khê là người như thế nào? Lời ngon tiếng ngọt trước nay vẫn luôn có thể hạ bút thành văn.
Sóng mắt cô lưu chuyển, nói: “Trước kia là si mê, bây giờ là yêu. Hai chuyện này đương nhiên là không giống nhau, si mê là không có lý trí, là nhìn thấy anh sẽ muốn hôn anh, muốn có được nhiều hơn. Yêu thì không cần làm gì cả, anh ở bên cạnh em là em đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.”
Lương Triệu Thành: Sao cô ấy lại nói nhiều như vậy chứ? Có lẽ chính là muốn xx.
Nhưng Lâm Khê nói xong vẫn chưa buông tha cho anh, nắm lấy anh hỏi: “Vậy anh thì sao? Đối với anh em là thế nào? Là si mê hay là yêu, hay là không phải cái gì cả?”
Lương Triệu Thành: Hình như thực sự là không phải là cái gì cả.
Anh chỉ là, tình nguyện cố gắng hết sức khả năng của mình để đối xử tốt với cô.
Lâm Khê thấy anh không chịu nói gì, cũng không để ý, cô bây giờ không thèm để ý chuyện này.
Lâm Khê nói đùa rằng mấy ngày không ra ngoài, đương nhiên không phải thực sự sẽ không đi đâu cả.
Qua mùng hai, mùng ba thực sự là cả ngày không đi đâu cả. Lâm Khê muốn đi dạo xung quanh mỗi một suối nước nóng ở sau núi nhưng lại bị Lương Triệu Thành ngăn cản, lúc này Lâm Khê mới hiểu tại sao anh lại đặc biệt đặt một căn nhà có một suối nước nóng riêng, đúng thật là.
Mùng bốn, Lương Hằng Nghị và Tôn Văn Anh đưa Lương Vệ và Trần Dã đến.
Lương Vệ và Trần Dã đi ra suối nước nóng ở phía sau núi, Tôn Văn Anh và Lâm Khê ngồi trong sân uống trà, Lương Hằng Nghị và Lương Triệu Thành ở trong phòng nói chuyện.
Lương Hằng Nghị nói: “Chú Dung đã đưa cô Dung và Quan Tiểu Sơn đi rồi.”
Lương Triệu Thành lạnh nhạt đáp: “Chuyện này không liên quan gì đến chúng em, đây chẳng qua là sự đấu tranh cuối cùng mà bọn họ làm vì danh tiếng của nhà họ Dung.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận