Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 65 - Anh rể của tớ 1

“Cái này thì có cái gì không tốt.”
Lâm Khê lập tức phản bác: “Năm đó mẹ Trương ký đơn đoạn tuyệt quan hệ cũng là đến Uỷ ban thôn ký tên ấn dấu tay đóng dấu mà, như thế nào chỉ ký cái hợp đồng thuê nhà thôi mà lại không tốt với thanh danh của cháu? Hai ngày trước bác bí thư của Uỷ ban thôn còn hỏi cháu, nói "Tiểu Khê à, nghe nói tiền của của cháu đều cho mẹ cháu và người nhà họ Chu hết rồi, nên phải tìm khách thuê nhà ứng trước tiền cho thuê là như thế nào", sau đó bảo cháu nếu có ký hợp đồng thuê nhà thì tới Uỷ ban thôn ký tên đóng dấu, cũng là nói cho cho mọi người biết là người nhà bác sẽ không tìm cháu đòi tiền, mà còn phải trả tiền thuê nhà cho cháu nữa, làm vậy để mọi người đều biết việc này, nếu không lại phiền mọi người chạy tới tìm cháu hỏi chuyện.”
Chu Lai Căn và Trương Tú Mai: “...”
Đương nhiên là không tốt, lén trả tiền thuê nhà cho nên bọn họ trả bao nhiêu, có trả hay không thì ai mà biết.
Nhưng nếu đến Uỷ ban thôn, sẽ làm bọn họ bất an.
Sắc mặt của hai người vô cùng xuất sắc.
Lâm Khê nhìn sắc mặt của bọn họ, cười nói: “Kỳ thật nếu đã đề cập tới tiền thuê nhà, chúng ta đến Uỷ ban thôn đóng dấu, chuyện này đối với mẹ Trương và bác Chu cũng là chuyện tốt, bởi vì trước đó vì một vài chuyện làm cho mọi người hiện tại đều có chút hiểu lầm với mẹ[1] và bác Chu, đây cũng là nói cho biết, một nhà bác tới đây ở không phải là ăn không uống không, để một cô gái như cháu phải nuôi gia đình.”
[1]Mẹ ở đây là 妈 tương tự như gọi mệ ở Huế.
Chu Lai Căn:!!!
Tuy rằng hai người đều rất tức giận, cũng không muốn đến Uỷ ban thôn đóng dấu, nhưng cuối cùng vẫn nghẹn một bụng khí bị Lâm Khê lừa gạt đi.
Trước khi đi còn ngửi được trong phòng bếp bay ra mùi đồ ăn, là mùi thịt, Chu Lai Căn nảy ra ý tưởng, thăm dò phía phòng bếp, nói: “Tiểu Khê, con gọi người đến đây nấu cơm cho con sao? Kỳ thật không cần phải như vậy, mẹ con nấu cơm cho một nhà bốn người chúng ta cũng là nấu, nấu cơm cho sáu người ăn cũng là nấu, bác thấy hay là về sau để mẹ con nấu cơm giặt giũ quần áo làm việc nhà cho con coi như tiền thuê nhà, được không?”
“Vậy thì không cần, làm việc nhà là làm việc nhà, tiền thuê nhà là tiền thuê nhà.”
Lâm khê cười nói: “Hơn nữa mấy năm nay cháu và Tiểu Dã đều đã quen ăn cơm thím Ngô nấu rồi, ăn cũng an tâm, không tính lại thay đổi người, trong khoảng thời gian này thím Ngô không đến đây, Tiểu Dã một ngày ba bữa không ăn được bao nhiêu, cháu thấy thằng bé cả người còn gầy đi vài cân, quần áo cũng là cũ hết rồi, còn ngắn nữa, vừa nhìn làm người chị gái như cháu đây đau lòng muốn chết.”
Còn nữa, mời người nấu cơm bao nhiêu tiền, tiền thuê nhà hai phòng ở lầu ba bao nhiêu tiền?
Chu Lai Căn và Trương Tú Mai lại bị nghẹn.
Bởi vì Tiểu Dã không thích Trương Tú Mai, vậy nên cậu căn bản không thể nào ăn cơm bà ta nấu được.
Đúng lúc này, cửa từ bên ngoài bị đẩy ra, Tiểu Dã đi vào nhà, nhìn thấy hai người đứng ở cửa liền hướng mắt lên trời trợn mắt, cái mũi “Hừ” một tiếng, vòng qua bọn họ đi vào phòng bếp.
Chu Lai Căn và Trương Tú Mai: Cái tên nhãi ranh làm người khác tức giận này!
Chờ hai người này đi rồi, Tiểu Dã mới bưng đồ ăn ra, hỏi Lâm Khê: “Bọn họ lại tới làm cái gì vậy?”
Lâm Khê cười nói: “Nói là muốn thuê phòng ở nhà chúng ta, muốn ký hợp đồng thuê nhà.”
“Chậc, đúng thật là thần kỳ, bọn họ thế mà thật sự tự mình chủ động tới đây đòi trả tiền thuê nhà?”
Nói lại “xùy” một tiếng, nói: “Chỉ sợ là nói miệng vậy thôi, chị, chị thật sự muốn cho bọn họ thuê sao?”
Cậu không tin chuyện bọn họ sẽ trả tiền thuê nhà một chút nào.
Lâm Khê cười, nói: “Đương nhiên sẽ không để bọn họ thuê, em cứ nhìn xem.”
Lúc trước Trương Tú Mai ở đây lúc “cô” bệnh nặng, cần có người chăm sóc cô, còn chăm sóc hơn một tháng, hiện tại cô hết bệnh rồi, còn có chỗ dựa, liền “bất cận nhân tình” đuổi người đi, không nói đến chuyện bọn họ có chịu đi hay không, chỉ là sau đó Trương Tú Mai lại đi nơi nơi khóc lóc kể lể, lúc đó sẽ có phiền phức, cho nên đương nhiên không thể trực tiếp đuổi người đi, nên trước khi đuổi bọn họ đi còn phải “dụng tâm” tính kế mới được.
Nói xong cô lại quay đầu nhìn Lương Triệu Thành, nói: “Anh Lương, sáng mai anh có thể tới công ty muộn một chút được không? Tôi muốn nhờ anh cùng tôi đi với bọn họ đến Uỷ ban thôn để ký hợp đồng thuê nhà.”
Cô biết đến khi cô nói ra số tiền cho thuê, Chu Lai Căn và Trương Tú Mai không biết sẽ nói ra những lời lẽ như thế nào, tuy cô có thể đối phó được, nhưng cũng cần có người làm chỗ dựa, đúng không?
Có anh ở nơi đó, nhà họ Chu sẽ thu liễm đi rất nhiều.
Lương Triệu Thành gật đầu, nói: “Được.”
Nói xong liền nhìn đôi mắt cong cong của cô, sáng lấp lánh, lộ ra vẻ vui mừng, tâm tình của anh thế mà cũng giống như sáng ngời theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận