Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 52 - Hộp tiền 2

Trương Tú Mai nghe đến sửng sốt, nhưng cũng thấy rất có lý.
Người này, không nghĩ tới lại xấu xa như vậy!
Bà ta khóc ròng nói: “Nhưng làm thế nào bây giờ, dù sao tôi cũng là mẹ ruột của Tiểu Khê, Mỹ Châu và Tiểu Bảo cũng là em ruột của con bé, sao cậu ta có thể xui khiến con bé đối với chúng ta như vậy? Còn chưa nói nếu cậu ta và Tiểu Khê kết hôn, vậy thì cũng là con rể của tôi, cũng phải gọi tôi một tiếng mẹ. Vì sao cậu ta lại không chấp nhận tôi?”
Bà ta đã hoàn toàn tin lời của Chu Lai Căn nói.
Chu Lai Căn nhìn vợ mình một cái, thầm nghĩ, còn có thể vì sao?
Cậu ta khống chế con gái bà, vậy thì toàn bộ nhà họ Lâm đều sẽ thuộc về cậu ta, vì sao cậu ta lại muốn nhận thêm một người mẹ như bà?
Chỉ là lời này cũng chỉ nghĩ ở trong lòng, không thể nói ra.
Ông ta nói: “Người này bụng dạ khó lường, nghe nói làm việc vừa tàn nhẫn lại độc ác, tính tình của Tiểu Khê hiền lành như vậy, về sau khẳng định sẽ đối xử với con bé không tốt, Tú Mai, bà cũng đừng khóc, việc này chúng ta từ từ tính toán. Nếu không thì như vậy đi.”
Ông ta dừng một chút, tuy rằng trong lòng thật sự rất không cam lòng nhưng vẫn nói, “Hiện tại Tiểu Khê tin vào lời bọn họ nói, chỉ cho rằng chúng ta muốn tính kế con bé, thay vì lại tiếp tục nhiệt tình với con bé thì chúng ta hoà hoãn một chút, bà cứ tiếp tục đối tốt với nó như cũ, con bé dễ mềm lòng nên sẽ không thể không nhận bà, còn nữa, tôi sẽ nói với con bé, chúng ta ở chỗ này sẽ giống như những người khác, trả tiền thuê nhà cho nó.”
Trương Tú Mai ngây người.
Trả tiền thuê?
Bà ta ở nhà của con gái mình còn phải trả tiền thuê?
Bà là mẹ ruột của nó, ở nhà nó, còn phải trả tiền thuê nhà? Trên đời này làm gì có đạo lý như vậy?
Nghĩ như vậy, lại càng đau lòng hơn, cảm thấy con không nuôi ở bên người mình quả nhiên vẫn không hướng về mình, cho dù bà ta có đối xử tốt với nó cũng không được, bà ta vừa cảm thấy đau lòng lại vừa cảm thấy bức xúc, nhịn không được lại “hu hu” khóc tiếp.
Chu Lai Căn nghe tiếng khóc đến bực mình.
Ông ta cảm thấy người phụ nữ này thật là vô dụng, ngay cả con gái của mình mà cũng quản không được, khóc thì có ích lợi gì?
Nhưng cho dù cực kỳ bực bội thì ông ta vẫn phải nhịn, khuyên giải an ủi bà ta, nói: “Con bé hiện tại thành cái dạng này có thể là bị quỷ mê hoặc, hoàn toàn tin tưởng vào cái tên họ Lương kia, chúng ta nếu cứ cứng rắn mà đối đầu, nhìn bọn họ như vậy, nhất định là không đuổi được chúng ta đi thì sẽ không bỏ qua, nhưng nếu chúng ta trả tiền thuê nhà, lúc trước khi con bé bị bệnh nặng, bà đã tự mình đến đây, lại vẫn luôn chăm sóc con bé tận hai tháng, như vậy, con bé sao có thể đuổi chúng ta đi được? Nói toạc thiên cũng không thể nào nói nổi!”
“Chúng ta nói sẽ trả tiền thuê là cho chính chúng ta một cái bậc thang, là để con bé làm cho mọi người nhìn thôi, như vậy ai cũng không thể ở sau lưng nói gì chúng ta! Phải ở lại, như vậy về sau mới có thể kịp thời cứu vãn!”
Nói xong dừng một chút, lại nói, “Tên họ Lương này tâm kế sâu như vậy, sợ là chuyện của Tiểu Khê và Hạ Hướng Viễn cậu ta đều biết, như vậy mà cậu ta còn muốn tiếp tục cùng Tiểu Khê ở bên nhau, cho thấy là cậu ta có mưu đồ, không phải thiệt tình! Chúng ta cũng không thể cứ như vậy trơ mắt mà nhìn Tiểu Khê rơi vào tay cậu ta.”
Phải nói như vậy xong mới có thể dỗ được Trương Tú Mai bình tĩnh lại, tính thời gian thì cũng đến giờ ông ta đến nhà máy làm việc, liền lại dặn dò bà ta một tiếng, có thể tìm những người bạn quen biết trong thôn, tố cáo than thở một chút, nói là Lâm Khê bỗng dưng lại đính hôn, lo lắng vấn đề tình cảm của cô, nhưng ngàn vạn không được đi tìm Tiểu Khê chất vấn con bé, mắc công lại chọc cô khúc mắc với bà ta càng sâu hơn, buổi tối chờ ông ta và Chu Gia Lương trở về rồi lại cùng nhau thương lượng.
Lại nói đến chuyện của Lâm Khê.
Trương Tú Mai chờ Chu Lại Căn đi rồi, Lâm Khê tuy rằng còn đang ở bên cạnh bà ba và đám người thím Từ trò chuyện, nhưng bà ba thấy rằng từ sau khi Chu Lai Căn Và Trương Tú Mai xuất hiện sau đó lại rời đi, Lâm Khê có chút “héo héo”, rõ ràng trong lòng buồn phiền. Bà ba thấy thế liền nắm tay Lâm Khê, nói: “Tiểu Khê, cháu yên tâm, chuyện này chúng ta nhất định sẽ làm chủ cho cháu, về sau cháu cùng với đồng chí Lương phải sống với nhau cho tốt, bọn họ nếu lại dám mặt dày mày dạn đến đây ăn vạ các cháu thì cũng phải xem người của thôn Lâm Hạ có đồng ý hay không!”
Lại khuyên giải an ủi cô vài câu, để cô nghỉ ngơi cho tốt, sau đó mang theo mọi người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận