Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 153 - Dỗ dành con bé 1

Lương Triệu Thành trực tiếp mở cửa rời đi.
Hà Quế Phân lập tức lao đến trước mặt con trai, nắm lấy áo của Hạ Hướng Viễn, đôi mắt đỏ bừng nói: “Viễn, điều cậu ta nói không phải là thật, chuyện cha con vào tù không liên quan gì đến con, không phải con làm, sao con lại có bản lĩnh đi làm loại chuyện kia chứ? Không phải con đúng không?”
Vẻ mặt Hạ Hướng Viễn lạnh nhạt.
Anh ấy kéo tay mẹ ra, đưa tay kéo tài liệu mà Lương Triệu Thành để lại đến trước mặt mình rồi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt mờ mịt kinh hoàng vừa đau khổ của Hà Quế Phân, nói: “Có liên quan đến con, là do con tố cáo, nhưng chuyện đó là do bản thân ông ta làm ra. Sao hả? Mẹ còn cảm thấy con không nên làm như vậy sao?”
“Con không làm vậy, ông ta sẽ chỉ càng đánh càng lún sâu, e rằng ngay cả nghiện ma túy cũng không còn xa nữa, đến lúc đó e là không chỉ muốn bán Mỹ Liên, còn không biết sẽ làm ra chuyện mất trí hơn đến đâu nữa?”
Kiếp trước ông ta còn giết người.
Để ông ta ngồi tù suốt mười mấy năm, còn là hời cho ông ta.
“Nhưng, nhưng ông ấy là cha con mà.”
Hà Quế Phân lẩm bẩm, nói rồi nghẹn ngào khóc thành tiếng.
Hạ Hướng Viễn cũng không có tâm tư nào đi an ủi bà ấy.
Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn Hạ Mỹ Liên, nhìn chằm chằm cô ta quan sát.
Kiếp này cha không hề bán cô ta, cô ta cũng chưa từng chịu khổ nhiều như vậy, nhưng vừa rồi từ trong ánh mắt điên cuồng của cô ta khi nói chuyện với Lương Triệu Thành, anh ấy lại giống như nhìn thấy rất nhiều năm về trước cô ta nói với anh ấy: “Nhìn đi, cô ta có được những gì? Hại chết bản thân, nhà cửa vẫn về tay em.” Là loại điên cuồng đó.
Vì vậy không phải là do bị cha bán đi, phải chịu nhiều khổ cực nên tính cách mới thay đổi nhiều, có lẽ từ sâu trong thâm tâm cô ta chính là như vậy, từ ban đầu đã hận Lâm Khê.
“Anh, em, em thật sự không nói bậy.”
Hạ Mỹ Liên bị Hạ Hướng Viễn nhìn đến phát hoảng, không kìm được mà né tránh ánh mắt lầm bầm nói.
“Sau này đừng nói về cô ấy ở bên ngoài nửa chữ.”
Hạ Hướng Viễn trực tiếp ngắt lời cô ta: “Nếu không, cô cút về tầng hầm cho tôi, đừng hòng lấy được một đồng nào từ tay tôi. Yên phận cho tôi một chút, sau này tôi sẽ cho cô một phần hồi môn, nếu không, cuộc sống của cô sẽ không tốt hơn trước dù chỉ một chút.”
Anh nói xong cũng mở cửa, xoay người ra ngoài.
Để cho bọn họ tự dần dần ổn định cảm xúc đi.
Tháng mười hai.
“Cảm ơn anh.”
Lâm Khê nhận lấy một xấp tài liệu từ tay người thuê nhà Phương Đại Phú rồi cảm ơn anh ta.
Đó là thể lệ tuyển sinh của khoa nghệ thuật đại học Trung Văn Hồng Kông.
Có rất nhiều kỳ thi nghệ thuật đều là tuyển sinh đặc biệt, Lâm Khê sợ sẽ bỏ qua thời gian đăng ký, mấy ngày nay không dám lơ là. Lúc này không giống như kiếp trước, tin tức gì cũng có thể tra trên mạng, lại gọi điện cho bên tuyển sinh của trường học mình muốn đăng ký là có thể có bất cứ thông tin nào. Lúc này đương nhiên là cũng có điện thoại, nhưng ngay cả số điện thoại của đối phương cô cũng không có, gọi cái gì chứ?
Cho nên cô đã hỏi thăm phòng giáo vụ và giáo viên chủ nhiệm cô giáo Ngụy từ sớm, nhờ phòng giáo vụ giúp cô liên lạc với học viện Mỹ thuật Hoa Thành cùng với học viện Mỹ Thuật Bắc Thành, một khi có thông tin tuyển sinh thì sẽ gửi tài liệu cho trường học.
Cô giáo Ngụy vẫn luôn thích Lâm Khê, vô cùng để tâm chuyện này.
Trước khi tin tức Lâm Khê kết hôn được truyền ra, Phương Đại Phú đã đề cập với Lâm Khê vài lần về việc ra nước ngoài du học. Lâm Khê không có hứng thú gì với du học, nhưng Phương Đại Phú nhiệt tình như vậy, cô liền nghĩ đến khoa nghệ thuật của đại học Trung văn Hồng Kông. Hồng Kông ở gần Tân An, đại học Trung Văn chỉ cần lên tuyến đường sắt phía Đông vài trạm là đã đến Tân An, còn thuận tiện hơn là đi thành phố Hoa học. Cô dao động, dứt khoát để Phương Đại Phú giúp đỡ nhờ người anh họ ở Hồng Kông của anh ta lấy tài liệu tuyển sinh của bên kia cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận