Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 176 - Tới nhà 3

“Chính là hôm qua có người tới nhà, cháu mới biết được, mấy năm trước, hoá ra trước khi mẹ Tiểu Dã qua đời, bà Diệp Mỹ Dung đây đã lén sinh con riêng, vẫn luôn vu khống Tiểu Dã với bên ngoài. Nói lúc em ấy sáu tuổi mưu sát em ruột mình không thành, suốt ngày đều muốn giết nó và đứa con trong bụng bà ta.”
“Nói các lời bịa đặt Tiểu Dã vừa tàn nhẫn vừa độc ác, trước kia chỉ là trong thôm họ Trần và nhà máy nhà họ Trần các người nên chúng tôi không biết, hiện tại đã trực tiếp bịa đặt tới trường của Tiểu Dã.”
“Cô nói bậy gì đó!”
“Câm miệng!”
Đương nhiên Diệp Mỹ Dung muốn cắt ngang lời Lâm Khê, nhưng bà ta vừa mở miệng đã bị ông cụ Trần hô ngừng.
Lâm Khê cười khẽ.
Cô đưa tay, lấy từ ba lô của mình ra một cuộn băng, đẩy lên trên bàn nói: “Nếu tôi chỉ nói bậy, bà gấp cái gì? Nhưng người như bà, bình thường tôi cũng lười phí lời, tôi sẽ trực tiếp giao việc này cho cảnh sát hoặc là cơ quan có liên quan xử lý. Tôi đến đây chỉ là tới tìm ông cụ Trần thôi.”
Cô lại nhìn về phía ông cụ Trần: “Ông cụ Trần, ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì, ông cũng rất rõ, trong cuộn băng ghi âm này chính là một vài chứng cứ. Chỉ cần tôi muốn, chắc chắn tôi đều có thể dễ như trở bàn tay lấy được càng nhiều chứng cứ hơn.”
“Bởi vì mấy năm nay bà Diệp Mỹ Dung vì vu oan hãm hại bịa đặt Tiểu Dã mà dường như đã đạt tới mức bị điên, người khác chỉ là thích nghe tám chuyện, có ai lại thật sự tin bà ta. Nhưng vì vào được cửa mà trăm phương ngàn kế hại chết mẹ Tiểu Dã, chuyện này thì dễ khiến người ta tin hơn chút.”
Nói rồi cô lại cầm cuộn băng ghi âm kia trở về, vuốt vuốt, cười nói: “Tôi đến đây chính là hy vọng ông cụ Trần có thể nhúng tay vào chuyện này, nếu ông cụ Trần không nhúng tay, lại để mặc cho bà Diệp Mỹ Dung ghê tởm, điên cuồng mà hãm hại một đứa trẻ, tôi nhất định sẽ không bỏ mặc.”
“Vụ kiện này, cho dù là vì thời gian quá lâu, chứng cứ đều đã bị xoá đi, kiện không thắng, tôi cũng sẽ dùng toàn sức kiện. Hoặc là cho dù kiện không thắng, tôi cũng sẽ để cho tất cả mọi người biết, bà Diệp Mỹ Dung hãm hại một đứa trẻ như thế nào, mà người bên cạnh bà ta lại còn lạnh nhạt, tàn nhẫn mà làm đồng lõa như thế nào. Nếu không một đứa trẻ ngoan ngoãn như Tiểu Dã, mẹ ruột bị người ta hại chết, còn phải bị người ta vu cáo, cả đời chịu oan ức hay sao?”
Lâm Khê lại để băng ghi âm lên bàn, kéo tay Trần Dã, từ đầu đến cuối cũng không nhìn thêm những người khác, chỉ hướng sang ông cụ Trần cười nói: “Ông cụ Trần, ông cân nhắc cho kỹ, chúng tôi về trước.”
Lâm Khê kéo tay Trần Dã rời đi.
Sắc mặt ông cụ Trần và mọi người khác nhau nhưng rốt cuộc cũng không ngăn cô rời đi.
Cuối cùng Trần Đông Lan nhịn không được, nói về phía bóng lưng của Lâm Khê: “Cô muốn tiền sao? Cô chạy tới uy hiếp chúng tôi như vậy là muốn bao nhiêu tiền?”
Lâm Khê quay đầu lại, nhìn vào mắt bà ta, xem thường lại chán ghét, nói: “Tôi nói nhiều như vậy, bà nghe nhiều như vậy, sau cùng trong đầu vẫn là một chữ tiền sao? Khó trách bà vì tiền mà khi mẹ Tiểu Dã còn trên đời, bà lại có thể một mặt cùng bà ấy chị chị em em. Một mặt lại có thể cùng Diệp Mỹ Dung đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, bởi vì mặt bà toàn hướng về chữ tiền mà.”
Trần Đông Lan: “Cô!”
Bà ta tức đến nỗi thiếu chút nữa ngất xỉu, cầm một trái táo trên bàn lên ném về phía Lâm Khê.
Lương Triệu Thành vừa chụp lấy, quả táo kia liền rớt xuống đất, “bộp” một tiếng, sau đó lại lăn sang một bên.
“Rầm” một tiếng, ông cụ Trần đập lên bàn, mắng: “Con không nói lời nào không ai tưởng con câm đâu!”
Lâm Khê cười “xuỳ” một tiếng, xoay người đi tiếp.
Lúc sắp đi đến cửa, Trần Dã lại đột nhiên giãy khỏi tay Lâm Khê, quay người lại, nói với ông cụ Trần: “Ông nội, chuyện người phụ này ngần ấy năm nay vẫn vu oan cháu với bên ngoài, trước nay nội đều không biết phải không?”
Sắc mặt ông cụ Trần lại thay đổi.
Lâm Khê quay đầu sửa sang lại quần áo cho cậu, nói: “Đi thôi.”
Thế sự đổi dời, em sống càng tốt, tốt hơn bãi bùn lầy này cũng đã là sự trả thù tốt nhất.
Chỉ là phải trút cơn giận này, nỗi đau khổ, oán hận nhiều năm qua của em mới có thể yên ổn, khúc mắc mới có thể tháo gỡ, mới có thể tiếp tục sống tốt.
Hơn nữa, phải để những người này không thể làm vướng chân em mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận