Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 404 - Cũng là chuyện tốt 3

Lâm Khê muốn nói thật ra chỉ là anh ấy không có lý tưởng mà thôi chứ không liên quan gì đến tài năng cả.
Nhưng cô không muốn nói chuyện với Hạ Hướng Viễn quá nhiều, càng không muốn nói về bất cứ điều gì liên quan đến kiếp trước, cô chỉ mỉm cười nói lời tạm biệt với anh ấy.
“Lâm Khê!”
Hạ Hướng Viễn gọi cô, Lâm Khê quay đầu lại, Hạ Hướng Viễn mở miệng muốn hỏi cô rằng cô có muốn trở lại bên cạnh anh ấy không, nhưng sau đó lại cảm thấy vấn đề này không còn ý nghĩa gì nữa, còn không bằng việc anh ấy đem Lâm Khê trở về thực tại.
Nghĩ đến đây trong lòng anh ấy lại rùng mình.
Lâm Khê còn đang nhìn anh ấy, Hạ Hướng Viễn nói sang chuyện khác: “Tiểu Khê, em còn nhớ chuyện trước kia không? Chuyện trước đây của chúng ta?”
Lâm Khê giật mình, có chút kinh ngạc. Bởi vì trong lúc tiếp xúc cô và Hạ Hướng Viễn vẫn luôn cố ý tránh chuyện trước kia.
Cô không nghĩ rằng anh ấy đột nhiên lại hỏi như vậy vào lúc này.
Cô không muốn nói về trước đây chút nào.
Cô lắc đầu, nói: “Những ngày tiếp theo luôn phải nhìn về phía trước, những chuyện quá khứ trước đây đã trôi qua, em vẫn còn việc phải làm, em đi trước đây, về sau chúng ta lại tiếp tục trò chuyện.”
Nói xong không để ý tới anh ấy rồi đi thẳng.
Dù sao Hạ Hướng Viễn cũng đã sống lại.
Mặc dù cô đã cố gắng hết sức để tránh anh ấy nhưng cô vẫn luôn chú ý đến Hạ Hướng Viễn, dù biết rằng sự nghiệp của anh ấy đang làm rất tốt và ngày càng trở nên tốt hơn.
Nhưng cũng không biết vì sao, hiện tại Hạ Hướng Viễn cho cô một loại cảm giác không bằng Hạ Hướng Viễn lúc mới đến.
Lúc đó Hạ Hướng Viễn làm cho cô cảm thấy khá bình thường và rất an toàn.
Nhưng hiện tại Hạ Hướng Viễn luôn khiến cô có một loại cảm giác càng ngày càng cố chấp, lòng dạ thâm sâu, không biết biết được trong lòng anh ấy đang nghĩ cái gì.
Cô lắc đầu và bước nhanh đi.
Hai ngày sau, Lương Triệu Thành đưa Lâm Khê về thành phố Bắc.
Mọi người nhìn thấy cô trở lại đều rất vui, bọn họ còn cố tình mở tiệc ăn mừng ở nhà họ Lâm chào mừng cô trở về.
Tất nhiên là cô đã gặp Hứa Đan.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là lần này trở lại Hứa Đan dường như đã thay đổi thành một người khác. Cô ta cũng không còn nhiều cảm xúc với cô như trước nữa, không oán hận, cũng không cẩn thận tỏ vẻ tốt bụng lấy lòng. Mà thay vào đó cô ta chỉ thản nhiên gật đầu chào hỏi khi nhìn thấy Lâm Khê, cả người mang theo một vẻ lạnh nhạt thanh cao vô cùng kiêu ngạo, mỗi ngày đều nghiêm túc đi học, lén lút cố gắng luyện tập những kỹ năng cơ bản, thường xuyên tìm giáo viên hướng dẫn bài tập.
Trong buổi triển lãm tranh vào cuối tháng mười hai, cô ta cũng đã gửi đến bốn tác phẩm, tốt hơn hai bức tranh được trình bày trước đó nhiều, bất kể là ý tưởng hay bố cục.
Lâm Khê có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi cô trở về rất bận rộn, làm sao có thể để chuyện này ở trong lòng, việc Hứa Đan làm cô cảm thấy có chút ngạc nhiên cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Chỉ là hai ngày trước khi khai mạc triển lãm, có đôi khi mấy người Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết, Tôn Minh Minh lén la lén lút, Vương Nhiên nói với các cô ấy: “Này, các cậu có biết vì sao Hứa Đan giống như biến thành một người khác không? Thật ra tớ nghe anh trai tớ nói, học kỳ tới thầy Thẩm của học viện chúng ta sẽ đến Đại học Hồng Kông Trung Quốc làm giáo viên thỉnh giảng nửa năm, hiện tại thầy ấy đang giúp Hứa Đan cùng trường nộp đơn xin sang bên kia làm sinh viên trao đổi, nói là trên tay có một hạng mục Hứa Đan luôn phụ giúp thầy ấy nên muốn dẫn cậu ấy đi theo. À, các cậu biết không, vì để tăng khả năng cho cậu ấy được đi, thầy ấy còn cố ý ký tên Hứa Đan vào cuốn album ảnh mới của mình.”
Cô ấy nói xong bĩu môi.
Ai nấy cũng rất bất ngờ.
Lâm Khê cười nói: “Đó là chuyện tốt.”
Có động não, cô ta cũng không cần để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Đối với việc ký tên, đây là những chuyện thường trước đây và không có gì bất ngờ.
“Nhưng mà…”
Vương Nhiên liếc mắt, nói: “Sau này chúng tớ cũng không cần phải nhìn thấy cậu ta trong ký túc xá nữa. Đây không phải là một điều tốt sao? Tớ chỉ không thích sự kiêu ngạo của cậu ta, đến cuối cùng cũng chỉ là dựa vào gia đình mà thôi, có gì tốt đẹp đâu mà tỏ ra vẻ thanh cao kiêu ngạo chứ!”
Tôn Minh Minh đẩy cô ấy một cái, nói: “Người khác cũng nói cậu như vậy đấy.”
Vương Nhiên lập tức phản bác: “Nhưng tớ không có để mắt trên đỉnh đầu mà!”
Mọi người đều bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận