Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 263 - Thèm Muốn Gì Chú Ấy 2

Lương Triệu Thành nhếch khóe miệng, nhưng anh biết cô thích nói như vậy, nên cứ để cô nói.
Anh nghĩ ngẫm rồi nói: “Lát nữa anh gọi điện thoại đặt một chỗ nghỉ dưỡng suối nước nóng, ở gần Mỹ viện, bên đó môi trường rất được.”
Lâm Khê ngây người, mặt lập tức đỏ bừng, nét vui mừng trong mắt không che giấu được.
“Thật hả?”
“Ừ.”
Anh hiểu cô, trước đây cô còn nói điều kiện chỗ này rất tốt, cũng không cần phải chuyển đi, mỗi ngày tới nhà họ Lương ăn cơm cũng không có gì, dù sao thì cũng là Tết nhất, mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo đi đi đi lại cũng khổ sở, nhưng vừa nghe tới nghỉ dưỡng suối nước nóng liền lập tức động lòng, quên sạch lời nói lúc trước.
Anh giơ tay ôm cô.
Cảm giác trơn mịn mềm mại trên tay, trở thành sự so sánh rõ ràng với vết chai trên tay anh, mỗi lần sờ vào đều khiến người ta không khỏi dè dặt nhưng lại muốn dùng sức hơn nữa.
Cô nói không để bụng, nhưng anh cũng không nỡ để cô chịu chút ấm ức.
Những chuyện lùm xùm này, anh muốn tự mình xử lý sạch sẽ.
Tuy nhiên, anh giơ tay chạm vào bụng dưới của cô, hai người như vậy, tuy có sử dụng biện pháp phòng tránh nhưng rất khó nói sẽ không xảy ra sự cố.
Anh nói: “Nếu như có con thì chúng ta cứ sinh, em tiếp tục học, anh nuôi.”
Anh không hề muốn cô cứ mơ hồ mà có con, sau đó làm ra chuyện phá vỡ tình cảm của hai người.
Lâm Khê ngây ngẩn, đẩy tay anh ra, tức giận nói: “Anh đừng có mà dọa em, chúng ta đều sử dụng biện pháp phòng tránh.”
Anh nói: “Rất khó nói sẽ không xảy ra sự cố.”
Câu nói nghiêm túc này của anh thực sự khiến cô hơi hoảng sợ, suýt chút nữa buột miệng nói không phải anh sẽ làm chuyện gì đó chứ?
Nhưng anh tuyệt đối không phải người như vậy, cũng may không nói ra, cho dù là không dùng não suy nghĩ cũng không nên nói ra lời đó.
Cô nghiêm túc nói: “Anh dọa em rồi, sau này không phải kỳ an toàn, không có gấp đôi đảm bảo thì chúng ta vẫn nên khắc chế một chút đi.”
Anh “ừ” một tiếng.
Nói về nhà họ Lương.
Tôn Văn Anh lại đưa Trần Dã về nhà họ Lương.
Người nhà họ Lương thấy Trần Dã cũng rất cạn lời.
Nhưng Trần Dã liếc mắt, mặt khó đăm đăm, đừng nói là thím Thu, đến Lương Tuyết Đình cũng chẳng dám hé răng nửa lời.
Ai dám nói thằng nhóc hoang dã này?
Đá cháu ngoại của tham mưu trưởng Dung xuống sân tuyết, cách một lớp quần vải bông mà đánh cho chân sưng vù, không cần nói nửa câu bồi thường xin lỗi, còn khiến người nhà tham mưu trưởng Dung nói rõ ràng, lại còn đem tổ yến, thuốc thang qua đó dỗ về nhà, quan trọng là bị nó đánh mất hết mặt mũi!
Lương Tuyết Đình cũng biết được là hôm đó cậu chỉ khích đểu mình mấy câu cũng coi là khách sáo rồi!
Không lâu sau Trịnh Siêu quả nhiên đưa Quân Đình đến nhà.
Không chỉ hai người, cô út Trịnh Thanh Thanh của Quân Đình cũng tới, ánh mắt sáng lấp lánh.
Sáng nay Trịnh Thanh Thanh không có gặp Trần Dã, nhưng lúc này cô ấy tới đây, sau khi nghe nói Lâm Khê không có ở đây, ánh mắt luôn không rời Trần Dã, ánh mắt ngập tràn nhiệt tình, hiển nhiên đã nghe thấy gì đó rồi.
Quả nhiên một lát sau đợi Trịnh Siêu nói là đưa Trần Dã và Lương Vệ ra ngoài chơi, Tôn Văn Anh liền dặn dò: “Cậu giúp chị trông coi, đừng để đánh nhau nữa đấy.”
Trịnh Thanh Thanh lập tức lên tiếng: “Chị dâu, trước đó em nghe Quân Đình nói Quan Tiểu Sơn mắng vợ của anh Triệu Thành bị Tiểu Dã đánh, rốt cuộc là chuyện ra làm sao?”
Tôn Văn Anh giơ tay gõ vào đầu Trịnh Thanh Thanh, tức giận nói: “Em bao nhiêu tuổi rồi, trẻ con đánh nhau mà em cũng hóng hớt hả.”
“Sao lại là hóng hớt?”
Trịnh Thanh Thanh “hừ” một tiếng, nói: “Tiểu Dã đi cùng anh em từ Tân An tới đây, anh em quá là hiểu thằng bé, làm gì có chuyện tùy tiện đánh người, nếu đã có thể đánh người thì chắc chắn có nguyên nhân.”
Đây là kiểu thiên vị gì chứ?
Cậu không phải là người tùy tiện đánh người, nếu đã đánh rồi thì kẻ bị đánh kia nhất định có gì đó sai trái!
Ôi, logic này giống hệt của Lâm Khê.
Người nhà họ Lương đều cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận