Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 250 - Vở kịch năm mới 2

Bởi vì cũng giống những người khác trong đại viện, nhà họ Trịnh cũng từng nghe nói qua rất nhiều lời đồn.
Hơn nữa Trịnh Siêu lại cùng Lương Triệu Thành và Lâm Khê cùng nhau trở về, cùng ngồi một chuyện xe lửa hơn ba mươi tiếng đồng hồ. Ngày 30 Tết, bọn họ không thể chạy ngay qua nhà họ Lương để xem Lâm Khê, nên đương nhiên cũng nhịn không được mà hỏi Trịnh Siêu.
Trịnh Thanh Thanh năm nay 17 tuổi, tuổi còn nhỏ, nói chuyện cũng không có kiêng kỵ điều gì, trực tiếp hỏi anh hai mình, nói: “Anh hai, anh hai Lương thật sự là bị ép cưới vợ sao? Nhưng anh hai Lương không phải loại người như thế, nhà họ Dung và nhà họ Lương cùng nhau liên thủ ép anh ấy, anh ấy cũng không cưới Dung Hoa An.”
Nhà họ Trịnh không giống với nhà của những người khác.
Nhà họ Trịnh và nhà họ Lương là cùng nhau tới từ một địa phương, cùng nhau dọn đến đại viện, hai nhà quen biết nhau đã hơn ba mươi năm, ngược lại là nhà họ Dung, bọn họ cũng chỉ mới quen biết hơn mười năm sau mà thôi, cho nên đối với chuyện của hai nhà Dung Lương muốn kết thân cũng biết khá nhiều hơn so với những người khác.
Nhưng không giống với người bên ngoài chính là, nhà họ Trịnh là đứng ở bên phía Lương Triệu Thành.
Bởi vì hai nhà Trịnh Lương đã quen biết từ thời Ngụy, năm đó Trịnh Quân Trường và tướng quân Lương mới chỉ là đại đội trưởng và tiểu đội trưởng, lúc đó bà Trịnh là bạn thân của Nguyễn Song Ngưng mẹ ruột của Lương Triệu Thành.
Sau đó Lương Triệu Thành cũng là bạn thân từ nhỏ cùng đánh nhau mà lớn với con trai cả nhà họ Trịnh gia, Trịnh Hành.
Dung Hoa An của nhà họ Dung coi trọng Lương Triệu Thành, bởi vì tham mưu trưởng Dung đã từng cứu tướng quân Lương ở trên chiến trường. Nhà họ Dung lại yêu cầu muốn kết thân với nhà họ Lương, làm cho Lương Triệu Thành xuất ngũ sớm về nhà, cuối cùng còn cãi nhau với người trong nhà đến mức bỏ đi tới Tân An, những chuyện này người ngoài không biết, nhưng nhà họ Trịnh lại biết hết toàn bộ.
Đến khi Lương Triệu Thành kết hôn, nhà họ Dung còn rải ra đủ loại tin đồn trong đại viện, mặc kệ là bà ngoại Trịnh hay bà Trịnh đều có chút khinh thường nhà họ Dung.
Lúc này Trịnh Thanh Thanh lại hỏi anh hai cô ấy, ánh mắt của người trong nhà cũng đều nhìn về phía Trịnh Siêu.
Trịnh Siêu vẫn luôn ở bộ đội, không biết những tin đồn lung tung rối loạn trong đại viện, nghe xong những lời em gái mình nói, anh ấy còn kinh ngạc trong chốc lát, sau đó duỗi tay gõ lên đầu em gái.
“Nói hươu nói vượn cái gì vậy, em nghe ở đâu đấy hả, anh Triệu Thành và chị dâu có tình cảm rất tốt.”
Nói xong ngẩng đầu nói với mẹ mình: “Mẹ, vợ của anh Triệu Thành rất giống với dì Nhạc, anh Triệu Thành còn bảo con lấy ảnh của dì Nhạc ra cho anh ấy nhìn xem. Mẹ, dì Nhạc có người thân nào ở Tân An không?”
Bà Trịnh sửng sốt, nhưng người có nhiều điểm tương tự, bề ngoài giống thì cũng không có gì kỳ lạ.
Bà ấy lắc đầu nói: “Trước kia chưa từng nghe nói qua.”
Có điều dì Nhạc trong miệng của con bà ấy là Nhạc Minh Tư, năm đó là người đẹp có tiếng trong quân khu Xuân Thành, người nhà họ Nhạc sinh ra rất nhiều người đẹp, nếu nói cô gái kia giống Nhạc Minh Tư, vậy diện mạo hẳn là không tồi.
Tuy nói tướng mạo có nhiều điểm tương tự, nhưng trong lòng vẫn dâng lên lòng tò mò, cho nên từ sáng sớm mùng một đã tới tận nhà họ Lương chúc Tết.
Sau đó lại trùng hợp còn gặp được mẹ con nhà họ Dung.
Trịnh Thanh Thanh cười kêu một tiếng "chị Hoa An", cười đến mức làm Dung Hoa An có chút không thoải mái.
Bên này hai mẹ con nhà họ Dung, hai mẹ con nhà họ Trịnh và hai mẹ con nhà họ Lương cùng với Tôn Văn Anh đang ngồi trên sô pha vừa xem kịch trên TV vừa trò chuyện, Lương Triệu Tháng đưa Lâm Khê tới cửa.
Vẫn là thím Thu ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, ánh mắt của mấy người trong nhà đều nhất trí mà nhìn ra cửa, sắc mặt không đồng nhất, thật sự đặc sắc.
Sắc mặt hai mẹ con nhà họ Dung đương nhiên rất khó coi.
Nhưng trên mặt bà Trịnh lại là khiếp sợ, bởi vì cho dù con trai đã nói qua Lâm Khê có chút giống với Nhạc Minh Tư, nhưng bà ấy cũng chỉ tưởng là có chút giống thôi, chứ không phải như bây giờ. Thím Thu mở cửa, Lâm Khê đi vào nhà, bà ấy như chợt vừa nhìn thấy một Nhạc Minh Tư thời còn trẻ, chỉ thay đổi một bộ quần áo đi vào mà thôi.
Chỉ là chờ đến khi nhìn kỹ lại, mới thấy ngũ quan và khí chất có rất nhiều chỗ bất đồng, chỉ là cái liếc mắt vừa rồi, thật sự là quá kinh ngạc.
Chu Vấn Bình mất tự nhiên.
Lương Tuyết Đình lại không giấu được sự chán ghét và khinh thường cùng với cảm giác cao cao tại thượng, mẹ cô ta còn chưa nói cho cô ta biết chuyện nghe được ở chỗ tướng quân Lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận