Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 494 - Thú vị 2

Thím Ngô túm lấy Vương Nhiên, nói: “Ai ôi, nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút, giờ mới có một hai tháng, có thể biết được cái gì? Trẻ con dễ sợ, đừng dọa nó chạy, thím nói này, việc này chỉ có thể nói với người trong nhà, với bên ngoài thì chờ sau ba tháng mới nói, cháu phải kín miệng một chút, đừng có cả ngày dọa giật mình.”
Sống lưng Vương Nhiên lập tức thẳng băng, bởi vì một câu “chỉ nói với người trong nhà” mà nổi dậy một cảm giác có trách nhiệm mãnh liệt, nói: “Phải, phải, thím Ngô nói phải.”
Sau đó có hơi thần kinh bất ổn mà nhìn về phía Lâm Khê.
Lâm Khê lại bị cô ấy dọa giật mình.
Cô hơi mở miệng, muốn nói “không cần không cần” nhưng nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào.
Sao cô cảm thấy cả người đều ngơ luôn?
Lâm Khê nhìn mọi người đột nhiên có chút cảm giác không ổn, thật ra tuy cô đã có giấy khám bệnh của bệnh viện, nhưng quả thật cảm giác cũng không mãnh liệt như vậy, chỉ là buổi sáng lúc dậy đánh răng thì có hơi buồn nôn, ngửi thấy một vài mùi vị đặc biệt cũng sẽ có, mấy cái khác thì không có. Cho nên ngoại trừ đừng tiếp xúc nhiều với thuốc màu hóa học ra, cô không cảm thấy cuộc sống cần gì khác đặc biệt, nhưng nhìn thái độ của mọi người, thực sự có chút không đúng.
Cảm giác của Lâm Khê là đúng.
Tối hôm nay, thím Ngô túm lấy cô và Lương Triệu Thành, liệt kê một đống chuyện linh tinh vụn vặt cần chú ý, còn vừa nói vừa bảo Lương Triệu Thành nhớ kỹ, cái gì mà không được nhảy nhót, không được chạy bộ, buổi tối không được ngủ sau 9 giờ, không được đọc sách vẽ tranh, cho dù là vẽ bằng bút chì than bình thường cũng không được vẽ lâu quá, buổi tối không thể làm chuyện vợ chồng!
Chuyện vợ chồng Lâm Khê đã sớm nghe đến căng trán, nghe thấy ba chữ “chuyện vợ chồng” là giật mình, có chút mất mác mà nhìn thoáng qua Lương Triệu Thành, còn nghi là mình nghe nhầm.
Lương Triệu Thành ho nhẹ một tiếng, đưa tay ấn Lâm Khê lại, nói: “Cháu biết rồi, thím Ngô, cháu có chừng mực.”
Thím Ngô lại lải nhải một lát, lại nói: “Không được ăn kem, kem que gì đó nhất định đừng ăn, đồ bên ngoài cũng không được ăn linh tinh, sau này thứ gì cũng phải là thím làm cho cháu.” Lúc này mới xuống lầu.
Chờ khi thím Ngô xuống lầu, Lâm Khê và Lương Triệu Thành nhìn nhau.
Sau đó anh vỗ nhẹ cô: “Đừng quá căng thẳng, có điều, việc nên chú ý vẫn phải chú ý.”
Lâm Khê nhìn anh.
Anh vẫn là vẻ mặt nghiêm túc như trước giờ, nếu là người khác thì khẳng định nhìn không ra điều gì, nhưng Lâm Khê lại thấy được anh căng thẳng.
Lâm Khê: Em không căng thẳng, là anh khá căng thẳng.
Quả thật Lương Triệu Thành khá là căng thẳng.
Thường ngày Lâm Khê có thói quen chạy chậm và tập yoga, thím Ngô cho rằng việc này rất nguy hiểm nên kiên quyết ngăn cản, chỉ là Lâm Khê cải tiến một vài động tác, tương đối nhẹ nhàng, chỉ kéo kéo cổ và tay chân, bà ấy cũng cảm thấy không được, không chỉ nghiêm khắc cảnh cáo Lâm Khê mà còn dùng hậu quả nghiêm trọng mà cảnh cáo Lương Triệu Thành, bảo anh giám sát.
Lâm Khê nói: “Thím Ngô, thím khoa trương quá, mấy thai phụ ngoài kia mang thai không phải vẫn tiếp tục đi làm sao, chỗ chúng ta trước kia vẫn là nông thôn, thai phụ thôn quê có thai đa số ai không làm việc nhà mà sống, hoặc là phải làm ruộng cấy mạ chứ. Nghe nói rất nhiều người còn phấn đấu đến phút cuối cùng trong nhà xưởng, đơn vị, đồng ruộng, cuối cùng đứa trẻ cũng được sinh ra trên ruộng cơ, bởi vì lượng hoạt động thường ngày lớn nên sinh con sẽ rất dễ dàng.”
Thím Ngô liếc Lâm Khê, khích cô: “Người ta là người ta, cháu là cháu, người ta là không còn cách nào khác, cháu biết được bao nhiêu người bởi vì làm việc mà xảy ra chuyện? Thím nói cho cháu biết, cháu chỉ việc nghỉ ngơi, đặc biệt là ba bốn tháng đầu, đi tới lui ở nhà nhiều vào, tưới hoa tưới nước cũng được, đừng mù quáng mà làm khổ, chờ thêm bốn tháng, nếu thai tương đối ổn, cháu hoạt động nhẹ một chút cũng không muộn.”
Thím Ngô nói như vậy, sau khi Lương Triệu Thành tra trong sách thì nghiêm ngặt nghiêm khắc như quân nhân mà chấp hành mỗi mục “không được” của thím Ngô và trong sách.
Có một số việc, ban đầu không cho bạn làm, làm hay không làm thì cũng chả sao cả.
Nhưng đến khi cái này không được cái kia cũng không được, cảm giác đó đúng là không dễ chịu.
Cô cũng biết bọn họ nói đúng, nhưng nhìn bộ dạng Lương Triệu Thành xụ mặt nghiêm khắc, trong lòng lại không thoải mái.
Nửa đêm, Lâm Khê bèn quấy rầy anh.
Cô nghe thấy tiếng anh hít thở mà còn muốn cưỡng chế đẩy cô ra.
Lâm Khê ôm cánh tay anh, ấm ức nói: “Hôn một cái, ôm một cái cũng không được sao? Anh không biết cảm xúc của thai phụ đều rất nhạy cảm, rất cần được quan tâm yêu thương sao? Anh không biết anh lạnh mặt là rất hung dữ, rất lạnh nhạt sao? Em không cảm nhận được tình cảm của anh đối với em nữa, em nghe nói hormone giữa nam nữ thật ra chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian, chúng ta kết hôn đã sắp năm năm, có phải anh đã không còn cảm giác với em hay không?”
Lương Triệu Thành: ???
Đây là cái gì với cái gì vậy?
Nhưng anh có thể nói lý với cô sao?
Rõ ràng là không thể.
Cho nên tuy rằng cũng biết cô càn quấy, anh vẫn đưa tay ôm lấy cô, ôm cô vào trong lòng, thấp giọng dỗ cô: “Em nghĩ vớ vẩn gì đấy, chỉ là anh sợ mình không nhịn được.”
Lâm Khê hừ nhẹ.
Anh cúi đầu hôn cô, nhưng vô cùng dịu dàng, mang tính trấn an, chỉ lướt qua rồi ngừng.
Có điều Lâm Khê sẽ không để anh hôn xong là lui, tay chân cùng quấn lấy anh, lại túm lấy anh mà hôn. Lương Triệu Thành sợ động tác cô quá mạnh sẽ làm bị thương chính cô nên đành phải tiếp tục tự mình dỗ cô, trấn an các kiểu, lăn lộn một hồi lâu, chỉ là kết quả cuối cùng Lương Triệu Thành thật sự bị lăn lộn rất vất vả, nhưng Lâm Khê cũng không tốt nổi, cuối cùng vẫn là anh dùng sự dịu dàng và kiên nhẫn nhất từ trước tới nay để hầu hạ cô một trận mới dỗ cô ngủ, sau đó tự mình đi tắm rửa.
Lâm Khê chờ anh trở lại, sờ anh, chu miệng, xoay người tiếp tục ngủ.
Lương Triệu Thành:
Vài lần như thế cũng dần dần có chút hứng thú khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận