Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 96 - Độc Thân Nhờ Thực Lực 2

Hơn nữa, trong nhà cũng không có ai có thể quản cô, cha mẹ, ông bà, bác thím, anh chị gì đấy, có cả đại gia đình như vậy cô mới thảm ấy. Trương Tú Mai nhà họ Chu đã xử lý rồi, nhà họ Hạ gì đấy cô cũng lười để ý, giờ trong nhà cũng bớt lo.
Ừm, tuy cô và Lương Triệu Thành đã đăng kí kết hôn, hôn nhân cũng là điều bình thường, nhưng chính bởi vì có người này, cô mới thuận lợi xử lý nhà họ Chu. Có thể khiến cô có cảm giác an toàn với cuộc sống ở đây, cô cũng không phải người không biết trên biết dưới, đối với sự tồn tại của anh, cô rất cảm kích.
Hơn nữa, còn là một anh chàng đẹp trai hiếm có nữa!
Cuối cùng, còn có hai tòa nhà và một người em trai bênh vực mình, dù sao thì nghĩ theo hướng tích cực, Lâm Khê cảm thấy đã rất tốt rồi.
Tuy rằng không thể so sánh với bản thân ở kiếp trước.
Nhưng còn có cách nào khác nữa chứ?
Đã tới đây rồi, thì phải nghĩ theo hướng tích cực.
Chính vì vậy lúc Lâm Khê giặt quần áo tâm trạng khá là vui.
Toét miệng cười, còn ngân nga hát.
Trần Dã im lặng nhìn chị mình một lát.
Cậu càng cảm thấy chị mình không ổn.
Lâm Khê giặt quần áo xong lên ban công trên lầu cùng Trần Dã phơi quần áo, dưới lầu có người đi vào trong sân.
Lâm Khê ló đầu nhìn, cô thấy một người đàn ông nhìn có vẻ hơn ba mươi tuổi.
Tóc vuốt ngược bóng lộn, ờm, đây gọi là tóc thần bài, tối qua Lâm Khê mới thấy Châu Nhuận Phát dùng kiểu tóc này trên TV.
Nhưng rõ ràng thấy Châu Nhuận Phát để kiểu tóc này vừa đẹp trai vừa sành điệu, nhưng người phía dưới, ầy, bóng lộn quá.
Lâm Khê nhìn xuống, người đó ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Lâm Khê thì cười với cô rồi đi vào nhà.
Sau đó thím Ngô ở đầu cầu thang gọi lên trên: “Tiểu Khê, xuống nhà đi, cậu Phương đưa tiền thuê nhà cho cháu này.”
Lâm Khê vốn còn đang hoang mang, giọng nói này của thím Ngô khiến cô lập tức phản ứng lại.
Hóa ra là Phương Đại Phú sống ở tầng một.
Lâm Khê vốn đã học thuộc hết tư liệu về khách thuê trọ nhà mình từ lâu, cô nhớ Phương Đại Phú này làm quản lý ở một xưởng đồ chơi có vốn đầu tư Hong Kong.
Chẳng trách kiểu tóc này cũng nhanh chóng theo trào lưu của người nổi tiếng Hong Kong.
Nếu đã chủ động đến đưa tiền thuê nhà, vậy thì là người thuê nhà tốt.
Lâm Khê phơi xong cái váy trên tay liền nói với Tiểu Dã một tiếng, thuận tiện xuống lầu hai cầm một tờ hóa đơn xuống nhà.
Xuống nhà Phương Đại Phú cầm một phong bì, đếm ngay trước mặt Lâm Khê, tổng cộng bốn tờ năm mươi đồng, hai trăm đồng, cũng không nhét lại vào phong bì mà đặt lên bàn, nói: “Em Tiểu Khê à, anh nghe thím Lý nói em muốn đóng trước hai tháng tiền nhà nên đến đưa cho em, em đếm xem có đủ không.”
Tổng cộng có bốn tờ, nào còn cần đếm lại?
Tuy nhiên đây là chi tiết nhỏ lúc giao tiền, Lâm Khê lại tăng thêm hảo cảm đối với người này một chút.
Cô đẩy tiền vào trong, viết hóa đơn trên bàn rồi đưa cho Phương Đại Phú, nói: “Cảm ơn, làm phiền mọi người rồi.”
“Không phiền, không phiền.”
Phương Đại Phú cười khoát tay, sau đó nói chuyện phiếm: “Tuy nhiên Tiểu Khê à, anh nghe thím Lý nói em định học lại, em Tiểu Khê à, với thành tích của em, đại học không dễ đỗ. Ấy, không phải nói thành tích của em không tốt, mà là thiên phú của em không phải ở đấy.”
“Thực ra nếu như em muốn đi học, mấy hôm trước anh gặp anh họ của anh, anh ấy tiện miệng nói một câu, nói mấy bức tranh em vẽ phong cảnh của thôn Lâm Hạ mình được một người bạn của anh ấy nhìn thấy, cảm thấy em vẽ rất có linh khí. Nói nếu như em đồng ý ra nước ngoài học, anh ấy có thể giúp em tiến cử.”
“Em Tiểu Khê à, em đừng cho rằng đây là anh họ anh muốn thu mua nhà em nên mới nịnh em như vậy, nhưng điều này hoàn toàn đúng, anh nghe anh họ anh nói, người bạn đó là giáo viên của khoa mỹ thuật của một trường đại học rất nổi tiếng ở Mỹ, họ Lý, hình như là Lý Tiến Nhất gì đấy.”
“Tên là gì?”
Lâm Khê vốn giống như nghe chuyện phiếm, hoàn toàn không để tâm, chẳng ngờ lại nghe thấy một cái tên quen thuộc.
“Lý Tiến Nhất, đúng rồi, chính là Lý Tiến Nhất.” Phương Đại Phú cười nói.
Lý Tiến Nhất là một ngôi sao sáng trong giới mỹ thuật, sở trường tranh sơn dầu phong cảnh, dung hòa “cấu tứ” của tranh phong cảnh Trung Quốc, tranh phong cảnh sơn dầu của ông ấy luôn đứng số một.
Ông ấy nói tranh của “cô” rất có linh khí?
Lâm Khê đã từng xem tranh của nguyên thân, nét vẽ tuy vẫn còn non nớt nhưng quả thực có linh khí, tuy nhiên cô đánh giá và sự đánh giá của Lý Tiến Nhất hoàn toàn là hai chuyện khác nhau
Tuy nhiên Lý Tiến Nhất hiện giờ vẫn còn trẻ ấy nhỉ?
Lâm Khê trở nên hiếu kì, hỏi thêm mấy câu, nhưng trong mắt Phương Đại Phú lại thành cô thích thú với chuyện ra nước ngoài du học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận