Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 480 - Không được 2

Lương Triệu Thành hỏi Lâm Khê, nhưng Lâm Khê lại không chịu nói gì, anh đành phải vỗ về cô, lái xe về nhà.
Dọc đường đi, Lâm Khê đều túm lấy quần áo anh, dường như sợ quấy rầy anh lái xe nên mới không dựa vào người anh, Lương Triệu Thành thỉnh thoảng quay đầu lại, thấy dáng vẻ đó của cô thì vô cùng chua xót mềm lòng, chỉ hận không thể lập tức ôm cô, trấn an cô một hồi, dĩ nhiên lại thầm mắng Hạ Hướng Viễn trăm ngàn lần.
Chỉ là đến khi tới nhà, anh kéo cô xuống xe mới nhìn thấy trạng thái của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Anh cũng yên tâm, vậy thì không phải chuyện lớn gì.
Hai người về đến nhà, thím Ngô và Tiểu Dã đã ăn cơm tối xong.
Tiểu Dã đang chuẩn bị ra ngoài, lại bị Lâm Khê một tay túm chặt.
Giờ chiều cao Tiểu Dã chỉ thấp hơn Lâm Khê một chút, cậu bị chị cậu túm như vậy thì ngây ngốc, sau đó lẩm bẩm: “Chị, chị dè dặt một chút, dè dặt một chút, em thì thôi đi, ở ngoài đừng có túm bậy lấy người đàn ông khác.”
Đàn ông?
Lâm Khê đưa tay đánh mạnh một cái lên đầu cậu, với thân thủ của Tiểu Dã, muốn tránh ra dĩ nhiên là có thể tránh được, có điều chị cậu muốn đánh cậu, cậu cũng để cô thỏa mãn như thường, chịu là được, dù sao chút sức lực và cái tay mềm oặt kia của cô quả thực chỉ như gãi ngứa.
Sau đó cậu nghe thấy chị cậu hỏi: “Chị hỏi em, Tiểu Dã, nếu chị và anh rể em ly hôn, em theo ai, theo chị, hay là theo anh rể em?”
Tiểu Dã và những người khác trong phòng: ???
Có thể thấy rõ mặt Lương Triệu Thành đen đi.
Dù là thím Ngô đang lau bàn cũng lập tức quay đầu nhìn Lâm Khê, nhìn Lâm Khê xong lại nhanh chóng nhìn Lương Triệu Thành, nhìn qua nhìn lại, như đang xác nhận có phải hai người này đã xảy ra mâu thuẫn gì không.
Tiểu Dã giơ tay, nhìn chị cậu, lại nhìn Lương Triệu Thành, rồi lại nhìn chị cậu, nói: “Chị, chị lại làm khổ anh Lương?”
Lâm Khê làm mặt dữ: “Hỏi em đấy, em không cần thay đổi trọng điểm!”
Tiểu Dã “xùy” một tiếng, nói: “Chị, chị càng ngày càng trẻ con.”
Nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài, bóng dáng muốn có bao nhiêu dứt khoát thì có bấy nhiêu dứt khoát.
Lâm Khê:
Dù thím Ngô nhìn không ra manh mối gì cũng mặc kệ chuyện cô ly hôn hay không ly hôn, quay đầu hỏi Lương Triệu Thành: “Triệu Thành, các cháu giờ này mới về, ăn cơm chưa? Thím nấu mì cho các cháu nhé?”
Lương Triệu Thành đồng ý, cảm ơn thím Ngô rồi đưa tay dắt Lâm Khê lên lầu.
Lên lầu, anh lạnh mặt hỏi cô: “Rốt cuộc tên họ Hạ kia nói gì với em?”
Đầu tiên là hoảng sợ bất an, sau đó lại nói gì mà ly hôn.
Nói có một lát mà đã muốn ly hôn với anh?
Lâm Khê nhìn sắc mặt anh, lúc này mới nhớ tới lời mình hỏi Tiểu Dã trước đó có lẽ khiến anh hiểu lầm.
Nhưng có gì đâu mà hiểu lầm, sao cô có thể ly hôn với anh?
Có điều lời Hạ Hướng Viễn nói, quả thật cô phải nói với anh đàng hoàng.
Cô nói: “Là một vài chuyện về anh ở đời trước.”
Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay nắm lấy anh tay: “Anh còn nhớ em đã nói với anh, em từng mơ thấy Lâm Khê kia và chuyện của cô ấy chứ? Tuy hai người đã đăng ký kết hôn, nhưng sau khi anh từ thành phố Bắc trở về, bởi vì tính cách không hợp, cuối cùng vẫn là ly hôn cho xong. Hạ Hướng Viễn nói, sau khi hai người ly hôn, Tiểu Dã cũng không theo cô ấy mà là anh nuôi nó, em đã mơ giấc mơ đó, vốn không có chuyện liên quan đến anh sau đó. Hạ Hướng Viễn còn nói, năm 1995, anh ấy cũng không nhớ rõ lắm, đại khái trước hoặc sau năm đó đi, anh gặp tai nạn máy bay, sau đó công ty anh lại do Tiểu Dã kế thừa.”
“Anh Lương, anh nói với em xem, chuyện tai nạn máy bay này trước đây nào có thể đoán trước được, đang êm đẹp, anh cũng sẽ không lập di chúc sớm như vậy, hơn nữa cha anh, anh cả anh đều còn, công ty anh sao lại vào tay Tiểu Dã. Năm 1995, Tiểu Dã mới có mười lăm tuổi.”
Cô nghĩ không thông.
Nhưng trực giác của cô lại nói với cô, Hạ Hướng Viễn vốn không lừa cô.
Lương Triệu Thành nhìn cô chằm chằm.
Anh cũng vô cùng bất ngờ, Hạ Hướng Viễn lại nói với cô điều này.
Anh hơi mở miệng, nhưng không nói với cô.
Anh sẽ làm.
Sau khi anh bàn chuyện với phòng pháp vụ của công ty nửa năm trước thì cũng đã lập di chúc.
Toàn bộ tài sản của anh, cô là người duy nhất được lợi.
Nếu cô nói, trong tình huống như trong giấc mơ kia, Tiểu Dã do anh nuôi nấng, sau đó cô bị người ta hại chết, anh để lại tài sản và công ty cho Tiểu Dã thì vốn cũng không có gì ngạc nhiên.
Có điều anh không nói những việc này với cô, chỉ là trấn an mà vỗ về cô: “Cậu ta còn nói gì nữa?”
Lâm Khê ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt anh bình tĩnh hờ hững, hình như nghe thấy lời cô vừa nói cũng không để ý chút nào.
Cô thấy anh như vậy, tim đều treo trên người anh, nào còn muốn nói việc Hạ Hướng Viễn nói gì nữa?
Trừ việc sống chết của anh, trong lòng cô, những việc khác đều là thứ linh tinh, nhỏ nhặt mà thôi.
Cô nói: “Sau này anh không được đi máy bay.”
Lương Triệu Thành:
Bạn cần đăng nhập để bình luận