Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 397 - Người cao tay chính là vợ anh 3

Ông cụ Triệu đã vô cùng bất ngờ.
Triệu Tiến vừa định mở miệng nói tiếp, cửa lại “rầm” một tiếng, bà cụ Triệu mặt mày sợ hãi xông vào, bà ta bắt lấy Triệu Tiến nói: “Con nói cái gì, nói cái gì mà tai ương đẫm máu, công nhân của con cũng không chịu làm việc, chuyện làm ăn không cách nào làm nữa?”
Triệu Tiến nhìn sang bà ta, lời ít mà ý nhiều: “Diệp Mỹ Dung mệnh mang hung thần, mang tai ương đẫm máu, đi đến đâu sẽ có tai họa đến đó. Mấy ngày trước sự cố trong công trường con chính là vì cô ta tới nhà ở mà gây ra.”
Bà cụ Triệu lập tức nằm bơ phờ lên ghế tre, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Vậy Gia Phúc thì sao?”
Ông cụ Triệu vẫn xem như chịu được, nói: “Vậy Gia Phúc có vấn đề không?”
“Người nhà họ Trần không nói, hẳn là không có việc gì.”
Ông ta nói: “Có điều giữ lại cũng khiến lòng người ghét bỏ, hay là đưa nó đi, đi xa xa ấy, đi học trường nội trú. Nói với bên ngoài là Diệp Mỹ Dung tới nhà lừa gạt, nó căn bản không phải con cháu nhà chúng ta, công an đã phá án, cô ta đã từng bị công an bắt tội lừa gạt vài lần! Chờ khi cô ta ra, chúng ta cho cô ta một số tiền, để sau này cô ta đừng về Tân An, cũng đừng đi gặp con nữa, nếu cô ta không chịu…”
Sắc mặt ông ta u tối, nói: “Nếu cô ta không chịu thì cứ kiện đi, xem tiền án của cô ta như vậy, một người đem con đi khắp nơi lừa gạt, thẩm phán sẽ phán con cho cô ta hay là phán cho chúng ta!”
Ông cụ Triệu gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Bà cụ Triệu nghe nói những việc này thì vẫn lo lắng vô cùng, tim đập “thình thịch”, sau một lúc lâu thì đột nhiên hỏi: “Vịnh Mai đâu? Chuyện lớn như vậy, sao không thấy nó về cùng con?”
Triệu Tiến vừa nghe mẹ mình hỏi đến Bảo Vịnh Mai thì mặt lập tức lướt qua vẻ xấu hổ và mất tự nhiên.
Hôm nay dĩ nhiên là ông ta có gọi bà ấy cùng đến, Bảo Vịnh Mai lại cười khẩy nói: “Cha mẹ ông đã đón một cô con dâu khác về nhà ở, lần trước tôi đã nói rồi, hiện tại chúng ta ở xã hội mới, không thịnh hành việc một chồng hai vợ. Để bà ta ở nhà chính là bảo tôi sau này đừng đến thôn họ Triệu, hai đứa con tôi cũng sẽ không đi, chẳng lẽ bọn nó đến thôn họ Triệu gọi người khác là mẹ sao? Lúc ấy cha mẹ ông bèn nói tôi không nói lý lẽ, không hiền không thục rồi chọn con dâu kia.”
“Tôi không biết người khác hiền thục như thế nào, nhưng Bảo Vịnh Mai tôi nói chuyện là nói một không hai. Nếu bọn họ nhận con dâu khác, không xem tôi như con dâu nhà họ Triệu thì con gái tôi kêu bọn họ ông bà nội ngần ấy năm cũng không bằng một đứa gọi một tiếng ông bà nội, lần này là họ Diệp, tiếp theo ai biết là họ gì? Chúng cũng không lại gần sự chê bai này nữa, đến thôn họ Triệu khiến cho người ta chê cười.”
Trong lòng ông ta không thoải mái, nhưng việc này suy cho cùng cũng là nhà mình đuối lý, có không thoải mái thì có thể làm sao đây?
Lúc này bà cụ Triệu hỏi, ông ta tức giận nói: “Lần trước không phải cha mẹ bảo cô ấy đừng tới sao?”
Ông cụ Triệu và bà cụ Triệu:
Bà cụ Triệu ngượng ngùng: “Không phải lúc đó là tình huống đó sao? Hiện tại họ Diệp kia đi rồi, nó cũng có thể về rồi chứ?”
Có điều từ đầu đến cuối cũng không Bảo Vịnh Mai đến thôn họ Triệu.
Dù Triệu Tiến muốn dẫn con gái đi, hai đứa con gái cũng không chịu, con gái suy nghĩ nhiều, bọn chúng thấy lúc trước mẹ mình bị ông bà nội và người phụ nữ kia chọc tức thành cái dạng gì, còn có ánh mắt hung tợn của đứa bé trai kia nhìn chúng.
Người phụ nữ kia tìm tới nhà bọn chúng, nói với mẹ chúng rằng giờ mẹ mình sắp ly hôn, ông bà nội chúng cũng chỉ có thể đồng ý. Đấy còn là lúc đầu, thời gian dài sau thì như ông bà cụ nhà họ Trần năm đó vậy, đó là đứa cháu trai trưởng nuôi ở dưới gối, không phải nói không cần là không cần? Hai đứa con gái rẻ tiền có ích lợi gì?
Hai cô gái bởi vì từ nhỏ ông bà nội thiên vị anh họ nhà bác cả hơn, hễ là chúng có thứ gì tốt đều sẽ ép chúng nhường cho anh họ con bác cả, vốn dĩ trong lòng chúng đã có bóng ma và vướng mắc, lúc này lại trải qua chuyện như vậy nên đâu thể chịu về thôn họ Triệu?
Không hận đã xem như không tệ rồi.
Lâm Khê nghe được mấy việc này đã là ba tuần sau.
Công việc của cô thuận lợi, chủ tịch hiệp hội tranh thư hoạ Tân An vô cùng ủng hộ công việc của cô, giúp cô thu thập rất nhiều tác phẩm, ngoài ra còn đề nghị với cô, nói chờ bên thành phố Bắc tổ chức triển lãm tranh xong thì có thể mở một triển lãm tranh cùng thể loại ở Tân An không. Tiền vốn và hoạt động tổ chức hoàn toàn không cần Lâm Khê và Học viện Mỹ thuật Bắc Thành lo, bọn họ sẽ tự xin chính phủ, kinh tế Tân An phát triển mạnh mẽ và nhanh chóng, phương diện văn hóa lại yếu, chính phủ Tân An luôn ủng hộ các loại hoạt động về văn hóa và sáng tạo khoa học kỹ thuật, tin rằng nhất định sẽ ủng hộ mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận