Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 109 - Anh Ấy Luôn Yêu Thầm Tôi, Thích Tôi 1

Diêu Cầm ngây người.
Cô ta không ngờ mình nói một lúc lâu, chỉ một câu nói này của Lâm Khê đã chặn họng cô ta.
Trong lòng cô ta tắc nghẹn, nghiến răng nói: “Tiểu Khê, trong lòng em rõ ràng yêu Hạ Hướng Viễn, hai người là thanh mai trúc mã mười mấy năm, tình cảm như vậy còn không bằng một trăm năm mươi nghìn sao?”
“Trên tay em có hơn một triệu tiền nhà đất, nhưng chỉ vì một trăm năm mươi nghìn em liền bỏ mặc người yêu cùng em lớn lên, tình cảm sâu đậm sao? Còn có, rõ ràng em biết anh Lương không thích em, hôn ước của em và anh ấy chẳng qua là đền ơn bà nội em, em trói buộc anh ấy như vậy, lương tâm em không đau sao?”
“Không đâu.” Lâm Khê trực tiếp phủ định.
Hôn cũng được người ta hôn rồi, tại sao lương tâm cô phải đau?
Còn nữa, cái gì mà tiền nhà đất hơn một triệu tệ, tiền nhà đất hơn một triệu thì có thể cho người khác trả nợ sao?
“Chỉ một trăm năm mươi nghìn? Có hơn một triệu tiền nhà đất? Chị, chị xem em bây giờ đi, nghèo đến mức tìm người thuê nhà mà phải yêu cầu trả tiền nhà trước rồi, mẹ đẻ cũng đuổi ra ngoài, tại sao phải bán nhà trả nợ cho nhà họ Hạ?”
Lâm Khê nhún vai: “Chị, chị làm ở bộ phận biên tập trong tòa soạn, hàng ngày mấy chị viết bài truyền bá cho đám con gái, để bọn họ táng gia bại sản, bán nhà bán cửa cho đàn ông tiêu sao?”
Diêu Cầm: “Chị đương nhiên không phải có ý này!”
“Ban nãy không phải chị có ý đó sao?”
Lâm Khê lập tức theo sát, giọng điệu bức người: “Thế thì chị có ý gì?”
Diêu Cầm làm ở phòng biên tập trong tòa soạn, hàng ngày giỏi nói đạo lý nhất, “tự do tư tưởng” “tự do yêu được” là trào lưu độc lập mới của phụ nữ, cảm nhận sâu sắc ảnh hưởng khái niệm tình yêu của Quỳnh Dao. Ví dụ như nữ chính sẽ nói, “anh ấy là cướp, tôi yêu anh ấy, anh ấy là thổ phỉ, tôi yêu anh ấy, anh ấy là kẻ giết người, tôi cũng yêu anh ấy, không có anh ấy thì tôi không muốn sống nữa”. Lâm Khê vì một trăm năm mươi đồng mà chia tay cùng bạn trai thanh mai trúc mã, sau đó hành vi bà nội cô bắt cô lấy ai thì cô lấy người đó, quả thực khiến cô ta cảm thấy vô cùng không đúng.
Nhưng lúc này cô ta lại bị Lâm Khê chen vào, không nói lại được.
Cô ta hít sâu mấy hơi, khiến bản thân không bị một cô nhóc cãi chày cãi cối cuốn lấy.
Sau khi điều chỉnh xong, cô ta khuyên bảo Lâm Khê hết nước hết cái: “Tiểu Khê, em có nhớ trước đây chị cho em mượn quyển “Tôi là một đám mây” không?”
Hả?
“Tôi là một đám mây?” Diêu Cầm cho cô mượn một quyển sách?
Cái tên này đúng là rất văn nghệ, cũng rất sến súa, không phải nguyên thân bị quyển sách này của cô ta đầu độc chứ.
Sau khi hỏi xong Diêu Cầm hiển nhiên cũng không cần Lâm Khê trả lời, cô ta cho rằng cô đương nhiên nhớ.
“Em nhớ lựa chọn của Uyển Lộ không?”
Cô ta nghiêm mặt nói: “Lúc Uyển Lộ gặp khó khăn trong tình yêu, từ bỏ Mạnh Tiều người cô ấy yêu, lựa chọn Cố Hữu Lam mà bản thân cho rằng yên ổn, có điều kiện tốt, nhưng bởi vì sự lựa chọn này của cô ấy, mới tạo ra bi kịch.”
“Nếu như lúc mới đầu cô ấy chịu trực tiếp đối diện khó khăn, chịu cùng người cô ấy yêu cùng đối diện với khó khăn, cuộc đời cô ấy cuối cùng cũng không tiêu tùng như thế. Hại chết Cố Hữu Lam, hại chết bản thân mình, cũng khiến cuộc đời Mạnh Tiều hỏng bét, bây giờ em cũng đang làm chuyện giống Uyển Lộ, một lựa chọn vô cùng tồi tệ.”
Lâm Khê: Cái gì mà loạn cào cào vậy?
Tuy nhiên cảm ơn tóm tắt cốt truyện của Diêu Cầm, Lâm Khê cuối cùng nhớ đến một bộ phim do Quỳnh Dao viết, Lâm Thanh Hà và Tần Hán diễn, một bộ phim rất lâu rồi.
Cô chưa đọc cuốn sách đó, nhưng nhớ bộ phim đó, cuối cùng cũng nhớ lại một chút.
Bà nó chứ.
Bà mẹ nó chứ.
Lâm Khê bị Diêu Cầm làm cho buồn nôn gần chết.
Cô thấy buồn nôn, cũng chẳng để cho đối phương thể diện nữa, tuy rằng hình như trước đây cô cũng chẳng để thể diện cho cô ta.
Cô nói hùng hồn: “Chị Diêu, chị đang nói cái gì tùm lum tà la vậy, cuộc sống có thể giống sách sao? Em rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với chị, chị nhất định ép em bán nhà để lấy con một kẻ cờ bạc, trả nợ cờ bạc cho người ta, còn yêu với không yêu cái gì. Trong đầu biên tập các người chỉ có những thứ này sao? Em nói cho chị biết, chị còn nói nữa, cẩn thận em tới phòng biên tập tố cáo chị, đầu độc tư tưởng thanh niên, cái trò gì đây chứ.”
Diêu Cầm:
Cô, cô mới là cái trò gì ấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận