Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 137 - Rơi vào cảnh đẹp 2

Lâm Khê nhìn dáng vẻ kích động của thím Ngô, trong lòng thầm kêu ‘không hay rồi’, suýt chút nữa thì quên mất chuyện quan trọng nhất, vội nói: “Chỉ là đăng ký kết hôn mà thôi, cũng không có khác biệt gì nhiều, vẫn nên để năm sau rồi nói. Ngay cả người nhà của anh Lương cháu cũng chưa từng gặp, nói không chừng bọn họ sẽ không thích cháu, đến lúc đó còn không biết có được hay không.”
“Bọn họ có thích em hay không không có bất cứ vấn đề gì.”
Còn chưa đợi thím Ngô nói gì, Lương Triệu Thành đã trực tiếp ngắt lời cô, trầm giọng nói với cô: “Về đó cũng chỉ là để đón Tết, em là vợ anh, bọn họ có thích em hay không cũng không được coi là chuyện gì, không cần để ý đến, bất kì ai đều không thể khiến em ấm ức. Nhưng mà em yên tâm, cha em và cha anh trước đây là chiến hữu, ông ấy sẽ không nói gì.”
Lâm Khê chớp chớp mắt nhìn anh.
Trọng điểm của cô không phải chuyện này.
Có điều nghe anh nói như vậy, trong lòng cô vẫn có chút ngọt ngào, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Ý anh là cho dù thế nào anh cũng sẽ đứng về phía cô, đúng không?
Anh là kiểu người cường thế, nếu như cô và người nhà của anh có mâu thuẫn mà anh lại đứng về phía người nhà của mình thì cuộc hôn nhân này tuyệt đối là một tai họa. Nhưng anh lại nói ‘bất kì ai đều không thể khiến em ấm ức’, vậy thì cũng có cảm giác an toàn tuyệt đối.
Lông mày của cô hơi nhướng lên, gương mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng bật cười, quay đầu nói với thím Ngô: “Nhưng cho dù nói thế nào, dù sao cũng chưa gặp người nhà của anh Lương, nên chúng cháu nghĩ rằng nếu như không cần thiết thì tạm thời đừng nói chuyện này ra ngoài.”
“Cháu nói với thím và Tiểu Dã là vì hai người là người nhà của cháu, cháu không muốn lừa gạt hai người chuyện này.”
Thím Ngô nghe cô nói vậy, vô cùng cảm động, bà ấy cười đáp: “Được, được, không cần nói ra, đợi đến Tết rồi nói.”
Bà ấy thầm nghĩ, Tiểu Khê còn nhỏ, đây là đang xấu hổ.
Nhưng chuyện này là chuyện vui lớn, có gì mà xấu hổ chứ?
Lâm Khê nhìn vẻ mặt tươi cười của thím Ngô, sao cô lại cảm thấy không yên tâm vậy chứ?
Đêm nay Lương Triệu Thành chạy bộ xong, tắm rửa xong xuôi đi lên lầu thì đã mười một giờ.
Nhưng mà Lâm Khê vẫn chưa ngủ.
Anh đẩy cửa đi vào, hỏi cô: “Sao em vẫn chưa ngủ?”
“Em làm bài tập.”
Lâm Khê quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bây giờ em có hơi áp lực, em phải học cho thật giỏi, nếu không lỡ như em không thi đỗ đại học, vậy thì em chỉ có thể làm cô vợ nhỏ của anh, suốt ngày ở nhà chờ anh rủ lòng thương thôi.”
Lương Triệu Thành:
Gương mặt anh nhăn nhó, rũ mắt nhìn quyển sách trên bàn cô, quả nhiên là sách giáo khoa, sách địa lý, sau đó bên cạnh còn có một xấp bài thi. Anh đi đến đưa tay lật ra, tay anh lập tức cứng đờ, Ngữ Văn tám mươi hai điểm, Toán bốn mươi lăm điểm. Tay của anh dừng lại một chút rồi tiếp tục lật lên, sau đó càng thêm cạn lời, chính trị hai mươi tám điểm, địa lý năm mươi hai điểm. Thi đại học ư làm?
Anh nắm lấy bài thi kia nhìn chằm chằm vài giây, khóe miệng hơi giật giật, rồi lại quay đầu lại nhìn cô.
Nhưng cô lại không có chút ngượng ngùng, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ hơi nghiêng đầu ngẩng mặt lên, mở đôi mắt to xinh đẹp kia nhìn anh.
Anh gấp bài thi lại, đi đến ôm cô.
Cô cũng không phản kháng, tùy ý để anh ôm mình vào trong lòng rồi đặt lên bàn ngồi xuống.
Anh hạ giọng nói: “Làm vợ của anh có gì không tốt? Đại học chẳng qua chỉ là một nơi để học tập, em có lòng dạ học tập, đương nhiên có thể học được rất nhiều thứ, nhưng cũng có rất nhiều ảnh hưởng không tốt. Em có lòng học tập, cho dù làm việc ở những nơi khác vẫn có thể làm được rất tốt.”
Nói xong anh quay đầu nhìn lên tường, rồi lại nhìn bức tranh trên giá vẽ, rồi lại quay đầu lại nói với cô: “Em vẽ rất đẹp, nếu em thích, anh sẽ xem giúp em xem có thể tìm được một công việc liên quan hay không, như vậy em cũng sẽ không cảm thấy quá buồn chán.”
Đây là vì chắc chắn cô sẽ không thi đỗ đại học nên làm phương án dự phòng trước cho cô.
“Em sẽ thi đỗ đại học.”
Lâm Khê thấy anh nhìn mình, lẩm bẩm một câu, sau đó nắm lấy cánh tay, hôn lên môi anh.
Vì nhan sắc này mà cô đã phải trả một cái giá cao như vậy, cô không thể để mình chịu ấm ức được.
Cô hôn lên môi anh, anh không ngăn cô lại, cũng không nắm lấy cô và hôn lại cô, chỉ dùng một tay ôm eo cô cố định cô lại, một tay vuốt lưng của cô như trấn an để mặc cô làm loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận