Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 89 - Hồ Ly Tinh 1

Hạ Mỹ Liên nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nhìn thấy hai người mắt qua mày lại, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân sôi sùng sục, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo.
Lâm Khê, sao cô ta có thể để người đàn ông khác ở trong nhà mình, cùng người đàn ông khác thân thiết đến mức độ này?
Cô ta vô tình như vậy, thậm chí còn độc ác đâm cho anh trai mình một đao sao?
Bước chân cô ta mềm nhũn đi theo Lâm Khê lên lầu.
Lâm Khê dẫn cô ta lên lầu, vốn không muốn đưa cô ta vào phòng mình nên nói chuyện luôn ở một phòng khách nhỏ trên lầu, nhưng nhìn thấy cửa phòng Trần Dã, sợ là làm ồn tới Trần Dã nên chỉ đành đưa cô ta vào phòng mình.
Vừa vào phòng, Hạ Mỹ Liên liền túm lấy Lâm Khê nói: “Tiểu Khê, không phải mấy hôm trước cậu vẫn còn hẹn hò với anh tôi sao? Tại sao chớp mắt đã hẹn hò cùng người đàn ông khác rồi? Tiểu Khê, cậu không thể, cậu không thể như vậy, cậu hẹn hò với anh tôi mười mấy năm rồi, tình cảm từ nhỏ tới lớn mà! Cậu nghĩ xem, nhiều năm như vậy, anh tôi đối xử với cậu tốt biết bao nhiêu, anh ấy quả thực coi cậu như châu ngọc. Đến đứa em gái ruột như tôi cũng phải đứng nhìn, cậu không thể đối xử với anh ấy như vậy, cậu không thể đối xử với anh ấy như vậy.”
Cổ tay của Lâm Khê bị cô ta túm phát đau.
Vốn cô còn muốn nhẫn nhịn, nhưng quá đau quả thực không nhịn nổi.
Cô tách tay cô ta ra, tách không được, nên chỉ đành ra sức tách, nói: “Hạ Mỹ Liên, tay tôi sắp gãy rồi.”
Lúc này Hạ Mỹ Liên mới buông tay, ngây ra nhìn Lâm Khê, chỉ cảm thấy hình như không quen cô.
Lâm Khê tránh khỏi cô ta, đi tới trước bàn lấy ra một cái ghế đặt giữa hai người.
Cô quả thực sợ cô ta lại lôi lại kéo mình.
Cô nói: “Hạ Mỹ Liên, trước khi mất bà nội tôi đã yêu cầu tôi và anh cậu chia tay rồi.”
“Nhưng mà mấy ngày trước cậu vẫn còn hẹn hò với anh ấy!”
Hạ Mỹ Liên hét lên: “Mấy hôm trước cậu còn hẹn hò với anh ấy! Tiểu Khê, cho dù bà nội cậu nói như vậy, nhưng mà bà nội cậu đã qua đời rồi, lẽ nào một người sống sờ sờ như anh tôi lại không quan trọng bằng một lời nói của bà cậu sao? Cậu nghĩ mà xem, anh tôi bao nhiêu năm nay đối xử tốt với cậu như vậy, quả thực là móc ruột móc gan, cho dù là bây giờ cha tôi, nhà chúng tôi bị ép đến bước đường này. Chỉ cần cậu giúp đỡ một chút, thì có thể giải quyết khó khăn của nhà tôi, nhưng anh tôi không nỡ tìm cậu. Sao cậu có thể nhẫn tâm, sao cậu có thể nhẫn tâm vào lúc này đâm anh ấy một nhát?”
Cô chỉ cần hơi giúp đỡ một chút là có thể giải quyết được khó khăn gia đình họ sao?
Chị gái này nói nhẹ nhàng quá?
Cô nhớ tới những lời của Hà Quế Phân trước khi ép chết “Lâm Khê”, nhìn cô ta nói: “Hạ Mỹ Liên, đó là chuyện giữa anh cậu và tôi. Cậu có phản ứng mạnh với chuyện chia tay của tôi với anh cậu như vậy, rốt cuộc là bất bình thay anh cậu hay là vì nếu như tôi và anh cậu chia tay thì tôi sẽ không giúp cha cậu trả nợ?”
Hạ Mỹ Liên ngây ngẩn, lập tức run rẩy nói: “Chuyện này còn có phân biệt sao?”
“Tiểu Khê, chỉ có một trăm năm mươi nghìn đồng, tiền nợ của cha tôi giờ chỉ còn lại một trăm năm mươi nghìn đồng, đối với cậu mà nói không hề khó trả. Cậu nghĩ xem nhiều năm nay, không chỉ anh tôi coi cậu là cục cung, móc tim móc gan cho cậu, đến mẹ tôi bà ấy cũng đối xử với cậu cũng không kém con ruột là tôi đây. Từ nhỏ đến lớn, có một phần của tôi thì cũng có phần của cậu, cho dù là một bát canh, thì cũng nhất định múc một nửa bát bưng qua cho cậu, thậm chí còn thương cậu hơn cả tôi. Lẽ nào vì một trăm năm mươi nghìn đồng, cậu liền không thèm quan tâm đến mẹ và anh tôi sao?”
Nước mắt của cô ta rơi xuống lã chã.
Không hề cảm thấy hai điều này có khác gì nhau.
Nhà bọn họ nhiều năm nay quả thực không đối xử thiệt thòi với Lâm Khê một chút nào.
Lâm Khê nghe cũng thấy thở dài trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận