Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 260 - Không Phải Đứa Trẻ Bình Thường 1

Lâm Khê biết anh tức giận.
Đến người tương lai như cô xuyên không về nghe thấy những lời như vậy cũng rất tức giận, trực tiếp cho người đó một cái bạt tai, thì càng đừng nói tới anh.
Anh cũng không thể giống cô trực tiếp cho người đó một cái bạt tai để phát tiết ra.
Cô thấy khó hiểu, nếu như anh bị người ta chửi mắng như vậy, trù ẻo như vậy có lẽ anh cũng chẳng buồn động lông mày, căn bản là chẳng buồn để ý, nhưng vì người bị chửi là cô nên anh mới phản ứng mạnh như vậy.
Nghĩ đến đây, lòng cô trở nên dịu dàng.
Ngoài ra cô cũng thấy đau lòng cho anh.
Tuy rằng chỉ có một chút, nhưng sự đau lòng đó lại tràn ngập khắp cõi lòng cô.
Cô tự hỏi tại sao anh lại quậy quan hệ của anh với cha, với gia đình đến mức cứng nhắc như vậy.
Cô vốn tưởng rằng nhà anh muốn anh lấy con gái của chiến hữu, cũng chỉ là nói vậy mà thôi, hoặc là gia đình ép buộc, đâu có ngờ lại là chiến trường lớn như vậy, đối phương lại đến nhà hùng hổ dọa người như thế, giống như cô là đồ ăn trong bữa ăn của bọn họ vậy.
Ép đến mức anh giải ngũ, ép đến mức anh cắt đứt quan hệ với gia đình, đi tới Tân An xa xôi, như vậy cũng không ngừng lại, cha anh nằm trên giường bệnh cũng ép anh, nhưng nếu anh mà yếu đuối chỉ một chút thôi, sợ là đã bị trói buộc ngẹt thở rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại tràn đầy xót xa.
Cô nhéo tay anh, dịu dàng nói: “Anh đừng giận, em không sao, chỉ là…”
Cô giơ tay ra nhìn, mím môi cười nói: “Chỉ là hơi đau tay, lúc đó em hơi xốc nổi. Em đang nghĩ, em cũng giống như Tiểu Dã, học đánh lộn gì đó, như vậy sau này ra tay đánh người cũng không sợ bị người ta đánh lại, hay là em cũng đăng kí học đi.”
Đánh người rất sướng, nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, nếu như bị bà điên đó cào cấu thì xấu xí quá.
Đương nhiên có anh ở bên, những chuyện như vậy đương nhiên sẽ không xảy ra.
“Anh dạy em.” Anh nói.
Đăng kí học cái gì? Để người đàn ông khác đến gần dạy cô đánh nhau, vừa nghĩ tới hình ảnh đó sắc mặt anh không thể dễ nhìn cho nổi.
Lâm Khê lại mím môi cười nói: “Được.”
Trần Dã ở cạnh nhìn hai người nói chuyện mà thấy huyệt thái dương giật giật.
Dáng vẻ làm nũng của chị cậu quả thực làm cậu không thể nhìn nổi.
Cậu cũng không hiểu sao anh rể có thể chịu được.
Cậu xoay người nói: “Hai người muốn làm gì thì làm, em về phòng thay quần áo đây, đánh trận tuyết ướt hết rồi.”
Lâm Khê nghe vậy lập tức quên luôn Lương Triệu Thành: “Ôi trời, thế thì em nhanh đi thay quần áo đi, nếu không chắc chắn sẽ cảm lạnh, mấy hôm nữa em đừng có mong ra ngoài chơi nữa.”
Trần Dã xùy một tiếng rồi xoay người đi về phòng của mình, sau đó đóng cửa cái rầm.
“Cái thằng này, tính khí gớm quá.”
Lâm Khê lẩm bẩm, Lương Triệu Thành lại thấy buồn cười, bởi vì tâm trạng mù mịt ban nãy cuối cũng cũng tốt hơn một chút, giơ tay xoa mặt cô, nói: “Đừng tin những lời linh tinh đó.”
Vừa nghĩ tới lại muốn băm vằm những người nhà họ Dung đó.
Lâm Khê lắc đầu rồi đứng lên, bởi vì Tiểu Dã đã về phòng, giữ lấy anh, đứng lên sô pha cúi đầu hôn anh, sau đó nhào vào lòng anh. Lúc nãy cô đã muốn làm như thế này rồi, nhưng không phải Tiểu Dã có mặt sao, cô đương nhiên phải tém tém lại.
Lương Triệu Thành ôm lấy cô, cô nói khẽ bên tai anh: “Chúng ta về phòng nhé?”
Lương Triệu Thành:
Anh nhìn vào ánh mắt khó lường của cô.
Lâm Khê vuốt ve anh, khẽ nói: “Anh nghĩ đi đâu vậy, em chỉ muốn ôm anh một lát, nhưng như vậy Tiểu Dã ra ngoài thì không hay lắm.”
Cô thực sự chỉ muốn ôm hôn đơn giản mà thôi.
Nhưng anh vốn cũng không nghĩ đi đâu cả, dáng vẻ này của cô, lời nói này, anh rất khó không nghĩ đi đâu được.
Anh dùng sức ôm lấy cô, vừa xoay người thì cửa vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc.
Tay anh cứng đờ.
Lâm Khê tựa vào lòng anh bật cười khúc khích.
Anh bất lực nhìn cô, quăng cô lại sô pha rồi đi mở cửa.
Là Tôn Văn Anh và Lương Vệ tới.
Lương Vệ vừa nhìn thấy Lương Triệu Thành mở cửa là gọi “chú hai,” sau đó ló đầu vào hỏi: “Chú hai, anh Tiểu Dã có đây không ạ? Mẹ cháu tới tìm chú và thím hai, cháu tới tìm anh Tiểu Dã.”
Còn phân chia rõ ràng như thế.
Lương Triệu Thành “ừ” một tiếng, mở cửa để bọn họ vào: “Tiểu Dã đang thay quần áo ở trong, cháu đi tìm nó đi, phòng bên trái.”
Lương Vệ cũng chào một tiếng “thím hai” với Lâm Khê đang đi ra, rồi chạy ào vào cửa phòng bên trái, gõ cửa gào to: “Anh Tiểu Dã, mở cửa, là em, em đến thăm anh.”
Cửa mở ra, Lương Vệ lại xông vào nhưng bị Trần Dã lập tức lôi ra ngoài.
Cậu đưa Lương Vệ ra ngồi bên cạnh.
Tôn Văn Anh đã chào hỏi xong với Lương Triệu Thành và Lâm Khê, lần lượt ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận