Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 419 - Kiêu ngạo 4

Lâm Khê lại nói tiếp: "Dì cảm thấy người đó là Chu Vân Vân sao? Cậu ấy đã từng va chạm với tôi? Có phải nếu chuyện này hôm nay kéo dài ra một chút thì ngày mai Chu Vân Vân sẽ ra nhận tội, thừa nhận cậu ấy đã gây ra tất cả mọi chuyện, đúng không dì?"
Chu Vân Vân ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta run rẩy môi, thì thầm: "Không, tôi không làm."
Nói xong nước mắt cô ta lăn dài trên má.
Bởi vì cô ta có thể tự hiểu, ngay từ đầu khi biết chuyện đang xảy ra, cô ta đã dâng lên sự sợ hãi mơ hồ, cho đến khi lúc nãy ánh mắt mẹ Hứa dừng trên người cô ta, cô ta càng chắc chắn một điều nếu như hôm nay chuyện này vẫn không có kết luận gì thì ngày mai vận mệnh của cô ta sẽ biến chuyển đến cỡ nào.
Chắc chắn cha cô ta sẽ buộc cô ta phải nhận tội.
Ông ta sẽ nói với rằng chức vị, tương lai của ông ta đều nằm trong tay phó viện trưởng Hứa, cô ta chỉ cần đứng ra nhận mình là người đã tố cáo là được, chuyện này có gì to tát chứ? Khi cô ta nhận tội thì chắc chắn nhà họ Hứa sẽ không bạc đãi cô ta, tương lai tốt nghiệp đi làm đều sẽ được đảm bảo.
Nhưng còn cô ta thì sao?
Cô ta phải sống tiếp trong trường như thế nào… Cô ta phải làm người ra sao đây?
Cô ta không muốn.
Cô ta không muốn.
Nhưng cô ta biết, vào ngày mai, cô ta sẽ phải thú nhận tội lỗi này.
Trong chốc lát, nước mắt Chu Vân Vân rơi xuống như mưa.
"Cô!"
Sắc mặt mẹ Hứa thay đổi, đương nhiên trong lòng bà ta đã lên kế hoạch như vậy nhưng bây giờ lại bị Lâm Khê dùng giọng điệu như vậy nói thẳng ra, đó sẽ là một câu chuyện khác.
Quay sang nhìn bộ dạng Chu Vân Vân khóc lóc thảm thiết, bộ dáng ấy giống như bà ta ép cô ta phải đi chịu tội thì càng thêm tức giận.
"Lâm Khê!"
Bà ta vừa định dùng giọng điệu trưởng bối quở trách Lâm Khê thì cô đã mở miệng trước.
Lâm Khê lạnh lùng nói: "Thảo nào các người không hề biết sợ hãi là gì! Muốn làm gì thì làm! Muốn hại người như thế nào thì hại người như thế nấy! Dù sao trước đây cũng có lãnh đạo nhà trường dung túng bao che, biểu hiện rõ ở việc Hứa Đan muốn đi Hồng Kông thì sẽ dễ dàng đi được. Dù sao thì vẫn có người thay cậu ta chịu tội! Quả đúng là một tay che trời!"
"Lâm Khê!"
Phó hiệu trưởng Khúc và một số giảng viên khác cùng nhau quát mắng.
Họ vừa gấp gáp vừa tức giận.
Lâm Khê điên à? Mấy lời này sao có thể nói bừa bãi như thế chứ?
Lời nói này không chỉ chỉ trích Hứa Đan mà còn giẫm nát bộ mặt nhà trường!
"Tuy nhiên…"
Lâm Khê hoàn toàn không thèm để ý đến việc bọn họ đang quát lớn kêu gào, cô cười lạnh một tiếng, nói: "Nhưng mà làm vậy quá ngu xuẩn."
Cô đưa tay lật ngược xấp giấy trên bàn lại, ở trên cùng là bức kí họa, ngoài ra còn có mấy tấm ảnh, sau đó cô tiếp tục rút quyển kí họa mà cô đã lấy được từ trên bàn của Hứa Đan lúc đó ra, vứt lên bàn vang lên một tiếng "cạch", lạnh lùng nói: "Uổng công cậu là sinh viên khoa mỹ thuật, chẳng lẽ không biết tranh mình đã vẽ hay sao, cho dù cậu có thay đổi phong cách, tìm cớ che giấu chỉnh sửa một số chi tiết thì cậu nghĩ sẽ có thể xóa bỏ hoàn toàn mọi vết tích sao? Chỉ cần lấy bức kí họa này ra rồi tìm một vài giảng viên chuyên nghiệp so sánh là sẽ có thể nhìn thấy dấu vết của cậu trong đó. Ngoài ra..."
Cô nhìn sắc mặt Hứa Đan đã chuyển sang trắng bệch, không hề tha cho cô ta, tiếp tục nói: "Còn có mấy tấm ảnh này nữa... Đây là những tác phẩm do nhóm nhiếp ảnh của trường chụp, mấy ngày nay Chu Vân Vân hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với nhóm nhiếp ảnh, chỉ cần kiểm tra một chút là sẽ biết được mấy người đã từng va chạm với tôi, có thể lấy trộm mấy tấm ảnh này từ nhóm nhiếp ảnh."
"À, không phải..."
Đôi mắt của cô đảo qua Hứa Đan, mẹ cô ta và cả sắc mặt tái đi như gan lợn của phó hiệu trưởng Khúc rồi nói: "Cô không ngu xuẩn mà chính là kiểu người không biết sợ là gì, dù có ra sao thì cũng không quan trọng, bởi vì cậu sẽ đi đến nơi khác. Chỉ cần cậu đi rồi thì tự nhiên sẽ có người đứng sau thu dọn xử lý mọi tội lỗi của cậu. Khi ấy việc học tập và cuộc sống của tôi đã bị phá hủy rồi sẽ không còn khả năng để điều cậu? Phải không hả?"
Thật ra đó không phải ngu xuẩn.
Chiêu này của cô ta sao lại ngu xuẩn được chứ? Đó chính là tàn nhẫn độc ác.
Bản thân cô chưa bao giờ đề cập đến bối cảnh của chồng cô với bất cứ ai trong trường học, cô biết nhà họ Lương, có thể gửi thư đến nhà họ Lương thì chắc chắn đã từng "điều tra", biết rằng con dâu "cưng" của nhà họ Lương không phải cô mà là Dung Hoa An. Ít nhất là cô ta đã gửi lá thư đó trước kỳ thi cuối kỳ cho chồng và cha chồng cô, nếu đổi lại là người khác thì e rằng gia đình đã sớm rối loạn ầm trời.
Thật sự khó nhìn ra, một người ngày thường trông có vẻ thanh cao mà thủ đoạn lại có thể âm độc như vậy.
"Lâm Khê!"
Mẹ Hứa Đan đã lung lay sắp ngã, bà ta không thể để cô tiếp tục nói nữa, bà ta không thể hiểu nổi tại sao ở đây có nhiều thầy cô lãnh đạo như vậy mà lại có thể để cho Lâm Khê đứng đó nói bậy nói bạ đến mức đó?
Bà ta thở hổn hển, nói: "Lâm Khê, tôi thấy cô điên rồi, thầy Thẩm, thầy Hầu, sao mọi người không quản cô ta chứ? Trời đất ơi, tại sao trên đời này lại tồn tại một loại học trò như vậy? Trời ơi!"
Bà ta đưa tay giữ chặt ngực, dường như sẽ té xỉu ngay lập tức.
Việc này phải kết thúc như thế nào... Phải kết thúc như thế nào đây?
Sao trên đời lại có một kẻ điên như vậy!
Lâm Khê cười lạnh.
Dĩ nhiên chuyện này không thể kết thúc.
Mọi việc vẫn chưa xong đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận