Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 165 - Một cái tát 1

Những lời này của Lâm Khê khiến mọi người đều trợn mắt há mồm.
Trần Dã cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chị mình.
Bà cụ Hùng ngẩn ra, sau đó lại muốn gào lên, nhưng lại bị người đàn ông phía sau bà ta kéo lại.
Có vẻ như là cha của Hùng Thiên Thụ.
Từ khi đến nhà họ Lâm, ông ta và vợ ông ta vẫn luôn đứng phía sau bà cụ Hùng, vừa vào cửa nhà họ Lâm, bà cụ Hùng đã vừa ồn ào vừa ầm ĩ, ông ta lại chưa hề nói câu nào, trước hết là quan sát Lâm Khê sau đó là quan sát Lương Triệu Thành.
Lúc này ông ta nghe những lời mà Lâm Khê nói, lại giật mình nhìn về phía Lâm Khê.
Ông ta vẫn luôn nghe vợ mình nói, nhà mẹ đẻ của vợ cũ ông chủ bây giờ chỉ còn lại một cô gái cùng với con trai của ông chủ với vợ cũ sống cùng nhau. Cô gái kia còn là một con ma bệnh, vừa mềm yếu lại vừa vô dụng, trước đây bà cụ Lâm qua đời, ông cụ muốn đón cháu trai về, bà chủ chỉ bày một cái kế nhỏ, đến nhà họ Lâm một chuyến đã khiến ông cụ bị chọc giận đến suýt nữa nôn ra máu, nằm trên giường suốt mấy tháng, khiến ông chủ lại càng chướng mắt đứa con trai lớn này.
Nhưng mà vừa mềm yếu lại vừa vô dụng?
Những lời vừa rồi kia là lời mà một cô gái vừa mềm yếu vừa vô dụng có thể nói ra sao?
Nhưng lúc này cũng không phải là lúc anh ta có thể cẩn thận suy nghĩ điều này.
Ông ta chỉ nhìn cô thêm một chút, sau đó nói với bà cụ Hùng: “Mẹ, mẹ đừng vội, cho dù Thiên Thụ bị đánh chúng ta cũng không phải là đến cãi nhau, mà là đến đòi một lời giải thích từ phụ huynh của Trần Dã. Nói rõ ra mọi chuyện, cũng để bọn họ sau này dạy dỗ Trần Dã tốt hơn một chút, nếu không đứa trẻ này còn nhỏ như vậy mà đã đánh người như thế rồi, sau này cũng không biết sẽ phạm phải chuyện gì.”
Nói đến phần sau, ông ta đã nhìn về phía Lâm Khê, lời nói không khách khí, nhưng vẻ mặt lại làm như rất thành khẩn, làm như rất đau lòng cho Trần Dã.
Lâm Khê nghe ông ta nói như vậy, cảm thấy có chút kì lạ.
Khóe môi cô hơi cong lên: “Vậy thì nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Bà cụ Hùng vỗ lên người cháu trai mình một cái: “Thụ, cháu nói đi, thằng nhóc lỗ mãng này xông vào lớp cháu kéo cháu ra ngoài đánh như thế nào. Cháu đừng sợ, chúng ta đều ở đây, bà cũng không tin bọn họ có thể vô lý như vậy, đánh người ta thành thế này mà còn hù dọa chúng ta, còn muốn đưa chúng ta vào tù.”
Vừa nói vừa suýt chút nữa lại hò hét, vẫn là con trai bà ta lại kéo lấy bà ta.
Hùng Thiên Thụ nhìn thấy Trần Dã lại co rúm một chút, nhưng bà nội và cha mẹ cậu ta ở bên cạnh, cuối cùng vẫn to gan hơn chút: “Hôm nay lúc tan học, cháu vốn đang nói chuyện bình thường với bạn cháu, cậu ta bỗng nhiên xông đến đấm cháu một cái. Lúc đó cháu lập tức ngẩn ra, sau đó cậu ta lôi cháu ra ngoài, cứ như lên cơn điên mà đánh cháu.”
Vừa nói vừa chỉ lên mặt mình rồi lại kéo quần áo mình, nói với Lâm Khê: “Chị nhìn đi, đây đều là cậu ta đánh tôi, cậu ta đánh tôi cứ như bị điên rồi vậy.”
Lâm Khê nhìn vết tím bầm trên mặt Hùng Thiên Thụ, còn có vết tím bầm trên bả vai khi cậu ta kéo áo ra, đúng là nghiêm trọng hơn nhiều so với vết thương trên mặt Tiểu Dã.
Khóe miệng Lâm Khê hơi giật giật.
Cô quay đầu lại nhìn Trần Dã.
Đứa nhỏ ngang bướng này lại mím chặt miệng, vẻ mặt bướng bỉnh, không hề hé răng nửa lời.
Nhưng cho dù là tiêu chuẩn kép hay là thiên vị, Lâm Khê vẫn luôn cảm thấy mặc dù tính cách Trần Dã nóng nảy, có tâm lý phòng bị rất nặng đối với người ngoài, giống như một con nhím vậy, cũng không ăn nói đàng hoàng. Nhưng cô lại cảm thấy phẩm chất của cậu không hề tệ, càng không phải là người tùy tiện đánh người.
Không phải cậu và những đứa trẻ trong thôn đó vẫn luôn chơi với nhau rất tốt sao?
Còn nữa, mặc dù bên ngoài trông cậu có vẻ rất mất kiên nhẫn với hai chị em Huệ Huệ Đồng Đồng ở nhà cho thuê, nhưng trên thực tế cậu đối xử với bọn họ không hề tệ.
Giống như một con nhím vậy.
Người khác không công kích cậu, cậu đương nhiên cũng sẽ không tùy tiện công kích người ta.
Có điều Lâm Khê nhìn bộ dạng này của Trần Dã, cũng biết là rất khó có thể cạy ra điều gì từ miệng cậu.
Cô hỏi Hùng Thiên Thụ: “Em tên là gì?”
Giọng nói ôn hòa, thậm chí còn mang theo ý cười.
“Hùng, Hùng Thiên Thụ.”
Hùng Thiên Thụ bị nụ cười của cô làm cho có chút ngây ngẩn, ngay sau đó hơi lắp bắp nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận