Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 223 - Ai còn có thể đối xử tệ bạc với cô? 2

Sau đó đại khái là muốn an ủi Trần Dã một chút, dừng một lát lại bổ sung thêm một câu: “Anh quen biết anh rể em nhiều năm như vậy, em ấy là một người rất đáng để phó thác và tin cậy, hơn nữa anh nhìn em ấy đối với chị em cũng thực sự rất tốt.”
Thằng nhóc vẫn luôn mang một biểu cảm lạnh lùng cool ngầu cuối cùng cũng vì lời nói này mà cười toe toét: “Đó là đương nhiên.”
Sau đó cậu lại nhếch nhếch lông mày: “Nhưng cũng là do chị em.”
Đỗ Tùng: ...
Thằng nhóc này đúng là xấu xa mà.
Đỗ Tùng đưa Trần Dã đi dạo xung quanh đây, trưng cầu ý kiến cậu sau đó đưa cậu về nhà của mình, nhìn cậu mang theo Đậu Đậu con trai mình đi chơi, sau đó nói với vợ vài câu thì đã không nhịn được gọi điện thoại đến công ty của Lương Triệu Thành, tìm Triệu Bắc để hóng hớt chuyện.
Trước đây anh ấy cũng không hóng hớt đến thế, nhưng từ sau khi đến sở cảnh sát làm việc, thì lại thêm một căn bệnh buộc phải truy tìm căn nguyên, có lẽ là do thói quen nghề nghiệp đi?
“Triệu Bắc, Triệu Thành kết hôn được hơn nửa năm rồi, mà sao anh đây một chút thông tin cũng không nghe thấy vậy, cậu ấy không nói, chú cũng không nói cho anh biết luôn?”
Đỗ Tùng không dám chất vấn Lương Triệu Thành, nhưng ngữ khí với Triệu Bắc thì chả kiềm chế gì.
“Làm sao nói với anh được?”
Trên tay Triệu Bắc vẫn đang cầm bút đánh dấu cái gì đó, nghe thấy câu hỏi này của Đỗ Tùng thì cũng “hầy” một tiếng nói: “Em cũng mới biết chưa được hai tháng thôi mà.”
“Hả?”
“Đúng vậy, dù sao anh có hỏi em em cũng không quá rõ, bọn họ không nói thì em làm sao mà biết được.”
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Đỗ Tùng nhịn không được nói: “Triệu Bắc, Triệu Thành đến Tân An không phải là bởi vì cô gái đó đúng không? Lúc đó cô ấy mới được bao nhiêu tuổi chứ? Cậu ấy lúc trước…”
Nghĩ đến Lương Triệu Thành trong kí ức của anh ấy, anh ấy cảm thấy có chút huyễn hoặc.
“Này, anh nói cái gì vậy?”
Triệu Thành lập tức thay Lương Triệu Thành thanh minh: “Không có chuyện đó đâu, hôn sự này mới đầu đều là ý của bà nội Lâm, bà trước lúc lâm chung không yên tâm chị dâu cho nên mới phó thác chị ý cho anh Thành. Lúc đó anh Thành và chị dâu cũng không thân quen gì, sau đó trong nhà anh Thành có chuyện nên anh ấy quay trở về thành phố Bắc, vì vậy mới không nói ra bên ngoài.”
“Anh biết đấy, anh Thành là một người lúc nào cũng gánh vác trách nhiệm, nếu đã kết hôn rồi thì chắc chắn sẽ chăm sóc chị dâu khắp nơi, mấu chốt là con người chị dâu rất tốt, hầy, anh cũng nhìn thấy rồi đó.”
Anh ấy cũng ngại nói, anh cũng nhìn thấy rồi đó thôi, ai mà cưới được Lâm Khê rồi còn có thể đối xử tệ bạc với cô ấy sao?
Lại nói về Lâm Khê và Lương Triệu Thành.
Đỗ Tùng đưa Trần Dã rời đi, ở trong phòng, Lâm Khê hỏi Lương Triệu Thành: “Lúc nãy em nghe thấy Đỗ Tùng nói anh ở thành phố Bắc có vợ chưa cưới.”
Thật ra cô trước đây cũng nghe Diêu Cầm nhắc qua cha anh muốn để anh cưới con gái của chiến hữu bạn cha anh, nhưng anh thà rằng tranh cãi lớn với gia đình, chạy đến Tân An cũng không muốn cưới.
Vì vậy cô cũng không để chuyện này vào trong lòng.
Nhưng vợ chưa cưới, hơn nữa người trong quân đội của anh cũng đều biết, chiến hữu có quan hệ không tệ cũng biết rằng có một cô vợ chưa cưới như thế thì đây lại là một câu chuyện khác rồi.
Cô mới đầu khi mới xuyên qua đây, lúc bày mưu tính kế để ly hôn với anh cũng nhắc qua một lần, lúc đó anh hình như nói rằng anh không có người phụ nữ nào, nhưng mấy cái khác cô cũng không có hỏi kĩ cho nên cô không biết.
Lương Triệu Thành quét mắt nhìn cô: “Vậy em không phải cũng nghe thấy anh nói rằng anh không có vợ chưa cưới nào hết rồi phải không?”
“Chắc chắn là có một người như vậy chứ? Diêu Cầm cũng từng nói cha anh vẫn luôn muốn anh cưới con gái của chiến hữu bạn cha anh, anh nói em nghe xem là chuyện gì đi. Mấy ngày nữa em cũng phải đi thành phố Bắc rồi, em cũng không thể nào cái gì cũng không biết được, lỡ đâu có một người nhảy ra nói em cướp người đàn ông của cô ấy thì làm sao?”
Cô lại nói: “Không lẽ là người từ nhỏ cùng anh lớn lên, người lớn trong hai nhà đều thấy có ý định, tình cảm của hai người cũng rất tốt, nhưng anh vẫn luôn coi cô ấy là em gái, nhưng cô ấy lại thích anh, vẫn luôn cảm thấy sau này phải gả cho anh hả?”
“Nói bậy cái gì vậy.”
Anh vỗ nhẹ vào đầu cô một cái: “Đấy là chuyện của người nhà anh, nhưng lại không có bất cứ quan hệ gì với anh, chỉ là một người qua đường, nếu dám nhảy ra trước mặt em, em cứ cho cô ta cút.”
Lâm Khê cười “hì hì” một tiếng.
Sau đó cô ôm lấy anh nói: “Em yêu anh nhất.”
Những lời yêu thương của cô vẫn luôn như không cần tiền vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận