Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 375 - Đi thôi, đi thôi 3

"Thông qua chuyện này, em nên hiểu là có một số sai lầm không thể dễ dàng cho qua, cẩn thận trong từng lời nói và hành động, không phải lúc nào cũng làm sai và không ai được ác ý suy đoán, xoi mói người khác. Cũng không có ai sẽ tự nhiên đối xử tốt với em mà không có lý do, sẽ không có giới hạn mà bao dung đón nhận em, em đối xử với người ta như thế nào thì người ta cũng sẽ đối xử với em như vậy. Ngoài ra…"
Ông ấy nói thêm: "Sau này em hãy dành nhiều tâm tư vào việc học tập hơn, mặc kệ là khi nào, năng lực chuyên môn của em nổi bật thì đều sẽ trở thành tiền để em có một cuộc sống an nhàn, đi đến đâu cũng không cần sợ, dựa vào bàng môn tà đạo, cũng không bằng dựa vào bản lĩnh của bản thân để đứng lên."
Trên mặt Chu Vân Vân lại lập tức đỏ lên, nóng đến hoảng hốt.
Cô ta lẩm bẩm: "Thầy, em biết rồi. "
"Được rồi, hai em về đi."
Cuối cùng thầy Hầu nói: "Chuyện này thầy sẽ tìm Lâm Khê nói chuyện, cứ bình tĩnh, nên làm thế nào thì cứ làm như vậy."
Thầy Hầu sau đó tìm Lâm Khê.
Nói ra những chuyện cha mẹ Hứa Đan đã khiếu nại: "Lâm Khê, thầy không nghĩ là do em làm sai, trong chuyện này thầy cảm thấy Hứa Đan có vấn đề nhiều hơn, thậm chí trợ giảng Phó còn vì em mà trực tiếp phản bác lại cha mẹ Hứa Đan. Chuyện triển lãm tranh ở bên kia, cũng đã từ chối đề nghị muốn sắp xếp Hứa Đan vào tổ công tác triển lãm tranh để giúp đỡ của cha mẹ Hứa Đan. Tuy nhiên…"
Ông ấy dừng lại một chút, sau đó tiếp tục chậm rãi nói: "Thầy vẫn phải nói với em, em là một lớp phó học tập, cách xử lý của em trong vấn đề này có hơi cứng ngắc. Sau tất cả thì các em cũng là bạn cùng lớp, bạn cùng phòng, em là ủy viên của lớp lại đối xử với họ như vậy, chắc chắn sẽ làm cho họ cảm thấy bị xa lánh và là mục tiêu bị nhắm vào."
"Em biết rồi ạ."
Lâm Khê gật đầu, cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng mà thầy ạ, cho dù em biết nhưng em cũng sẽ làm như vậy thôi."
"Lúc em biết rằng có những người khác suy đoán ác ý, tự ý bôi nhọ em ở sau lưng, em còn phải đối xử với cậu ta như là một người bạn, để cho cậu ta đi vào cuộc sống của em, dò xét cuộc sống của em và vào lúc cậu ta cảm thấy những chuyện này hữu ích với cậu ta thì sẽ lôi ra cắn em thêm một lần nữa. Em đối với họ rất thẳng thắng vô tư, công bằng và công chính, em đã làm hết trách nhiệm của mình, vì chuyện này mà cha mẹ Hứa Đan và Hứa Đan khiếu nại em thì để không làm thầy phải khó xử, em muốn từ chức lớp phó học tập."
"Nếu cậu ta nghĩ rằng em ở lại ký túc xá sẽ làm cho cậu ta khó chịu thì trong thời gian này em vừa hay có một ý tưởng muốn đề xuất với ban chấp hành triển lãm tranh, là em sẽ gửi một số thư mời để thu thập một số nghệ sĩ dân gian ở đặc khu và họa sĩ về chủ đề triển lãm lần này. Tuy nhiên, sau đó em có thể sẽ phải xin nghỉ phép để đến Tân An tiếp xúc trực tiếp với các nghệ sĩ, vì vậy xin các giáo viên bên này có thể đồng ý."
Nói xong cô dừng một chút, sau đó mới nói tiếp: "Như vậy thầy có thể cho nhà họ Hứa một lời giải thích."
Thầy Hầu nhíu mày.
Lâm Khê nói tiếp: "Bằng không vô duyên vô cớ cách chức lớp phó học tập của em, nếu các bạn học khác hỏi, em cũng sẽ không thay người khác che giấu, đến lúc đó truy cứu ngọn nguồn, đối với bạn học Hứa Đan mà nói chỉ sợ chưa chắc đã là một chuyện tốt."
Thầy Hầu muốn nói, thật ra ông ấy cũng không có ý cách chức lớp phó học tập của ô, nhưng hiện tại ông ấy có ý gì còn quan trọng sao?
Cô chỉ là không muốn làm thôi.
Chẳng lẽ ông ấy còn có thể ép cô tiếp tục làm, còn lấy ơn báo oán đối với Hứa Đan, nói những lời mềm mỏng nhẹ nhàng, hoá gió thành mưa hay sao?
Thật là một người kiên quyết, thầy Hầu thầm nghĩ, nhưng mà nếu cha mẹ Hứa Đan đã tự mình giành giật, vậy thì cứ theo ý bọn họ đi.
Ông ấy cũng không quan tâm.
Ông ấy nói: "Vậy em hãy nhớ, không được đi quá lâu và đừng kéo dài bài tập về nhà của em quá lâu, nếu không sẽ mất mặt vì điểm kỳ thi cuối kỳ thấp hơn điểm nhập học của em. À còn nữa, chuyện thầy hứa duyệt nghỉ phép cho em chỉ có tác dụng khi em nộp đơn với ban chấp hành triễn lãm tranh trước và nhận được giấy nhiệm vụ đã được đóng dấu của họ thì thầy mới có thể phê duyệt."
Lâm Khê vui vẻ ra mặt nói: "Không thành vấn đề, em nhất định có thể xin được, đã có lời này của thầy thì làm sao bọn họ có thể không đồng ý! Cảm ơn thầy!"
"Em về được rồi."
Thầy Hầu phất tay, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ống ấy cảm thấy thật phiền lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận