Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 357 - Vô đề 1

Hai người ở bên nhau lâu rồi, cũng không chỉ lúc nào cũng tình tình tứ tứ hoặc ôm hôn.
Nên tìm một chút chủ đề và sở thích chung.
Vốn dĩ sự khác biệt tính cách của hai người rất lớn, hình như không có gì để nói, cho dù Lâm Khê rất có hứng thú đối với cuộc sống đạo quân của anh, anh không phải là người nói nhiều, cũng không nói ra được nhiều lời như thế.
Vì vậy sau khi Lâm Khê nói với anh bản thân mình đã từng là Lạc Khê của ba mươi năm sau, chủ đề nói chuyện thì lại càng nói không hết, từ sự phát triển của khoa học kỹ thuật đến vụ khí công nghệ cao của quân sự, lại đến văn hoá nhân văn, cái gì cũng đều có thể nói, đương nhiên có rất nhiều thứ cô đều là kiến thức nửa vời, chỉ có thể dựa vào ký ức mà vẽ ra dáng hình, lôi ra cùng anh thảo luận
Còn về kiến thức về điện thoại, cô cũng đã nói qua với anh.
Từ điện thoại cầm tay nghe gọi, máy B, lại đến điện thoại nokia rồi đến điện thoại thông minh, mặc dù cô cũng không biết mạng lưới 4g rốt cuộc hơn mạng lưới 3g bao nhiêu g.
Nhưng mà sự phát triển của khoa học kỹ thuật này, từ trước đến nay đều không phải một bước là đến, ở giữa không biết cần bao nhiêu sự hỗ trợ của phát triển khoa học kỹ thuật và công nghiệp.
Lương Triệu Thành nắm lấy tay cô sờ sờ, nói: “Nghĩ đến những thứ thực tế vẫn là tốt hơn.”
“Ví dụ như?” Cô hỏi anh.
Anh nhìn cô, cười nói: “Ví dụ như lần sau anh khi nào mới qua đây, hoặc là em học tập chăm chỉ, đếm thử xem kì nghỉ đông bao giờ mới có thể đến.”
Lâm Khê kéo anh ra, nói: “Thật ra em có nghĩ đến một cách quay trở về Tân An, có điều bây giờ mới là ngày đầu tiên nhập học, chuyện này cần phải đợi một thời gian nữa mới có thể nhắc đến.”
Anh nhìn cô.
Lâm Khê nói chuyện triển lãm tranh cho anh nghe.
Cô cười nói: “Triển lãm tranh lần này là một hoạt động được giới trong ngành coi trọng, em đang nghĩ, thành quả của công cuộc cải cách mở cửa, so với đặc khu thì lại không có nhiều thay đổi nổi bật. Em nghĩ chỉ cần em có thể viết tốt bản kế hoạch, hoặc là có thể xin được đến đặc khu làm hạng mục này, liên lạc người làm nghệ thuật ở đặc khu, mời bọn họ tham gia triển lãm tranh, thậm chí em còn có thể kiến nghị sau này có thể cũng khai triển một triển lãm tranh như thế ở đặc khu hay không. Có điều những điều này phải đợi em gia nhập vào hạng mục này, sau đó gặp được thầy Phó và viện trưởng học viện rồi lại nói tiếp.”
Triển lãm tranh này là do học viện bọn họ phụ trách, sau đó là Phó Vân Lương làm kế hoạch cụ thể.
Thật ra cô sớm đã có ý định này, đây cũng là nguyên nhân vì sao học kỳ cuối trước khi thi đại học cô còn dùng nhiều thời gian vào việc tiến hành thu thập thông tin và xuất bản tập hoạ.
Chẳng qua là thời điểm đó chỉ là trong lòng nghĩ thế, cụ thể ra sao cũng không nói với anh.
Có điều cô không nói nhưng anh trong chốc lát lại hiểu hết.
Trước đây cô nhắc qua nói rằng sẽ xin hạng mục có thể quay về Tân An, lúc đó anh cũng không quá để tâm đến, dù sao cô nhập học vào trường thì cũng chỉ là một tân sinh viên năm nhất, nếu muốn xin phép đi ra nơi khác làm hạng mục như này thì ít nhất cũng phải đợi hai năm sau nhỉ?
Nhưng mà cô vẫn luôn cố gắng làm.
“Được.”
Anh khẽ hít một hơi, nói: “Có điều không cần vội vàng, cũng đừng làm trì hoãn việc học ban đầu, đợi qua một tháng anh lại đến thăm em, thời gian một tháng cũng không phải quá dài.”
Lâm Khê lại nhẹ giọng lầu bầu: “Nhưng mà em cảm thấy rất dài, bây giờ em đã không nỡ rồi.”
Nếu như là anh lúc trước có thể anh sẽ nói, vậy còn không phải tự bản thân em chọn đến nơi này đi học à?
Nhưng lúc này đây, anh lại có chút không nỡ nói cô như thế.
Buổi tối này hai người tự nhiên cũng sẽ dây dưa triền miên với nhau.
Thật ra cô vừa mới nhập học, ngày hôm sau còn phải đến trường, anh đương nhiên là không nỡ giày vò cô, thể lực của hai người vốn không cùng đẳng cấp, mỗi lần đều là cô quá sức, nhưng tối hôm nay cô vẫn luôn dính lấy anh, nếu như anh còn nhịn được thì anh không phải đàn ông rồi.
Ngày thứ hai nhập học Hứa Đan đã trở về nhà.
Sau đó cứ nằm dí trong phòng của mình không ra ngoài, đợi đến giờ ăn cơm gọn đến nửa ngày Hứa Đan mới ra ngoài, mắt đỏ ửng, chỉ ăn vài miếng cơm rồi cũng không ăn nữa.
Đang yên đang lành mới đi học có một ngày sao mà đã thành ra như vậy? Hôm qua lúc đưa cô ta đến trường vẫn còn ổn thoả.
Mẹ Hứa hỏi Hứa Đan, đương nhiên không hỏi được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận