Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 199 - Tại sao lại như vậy 2

Quách Tự Văn mời Lâm Khê, Trần Dã còn có hai vị luật sư vào phòng họp, đưa tài liệu trên bàn cho Lâm Khê: “Cô Lâm, đây là bản thỏa thuận mua bán cổ phần, mời mọi người xem qua. Phía xưởng trưởng Trần, tôi đã nói với ông ấy rồi.”
Ông ấy nhìn Trần Đông Bình, lại quay đầu tiếp tục nói với Lâm Khê: “Ông ấy đã biểu đạt không có ý mua cổ phần trong tay cậu Trần, cho nên nếu cô Lâm và cậu Trần không có bất đồng gì với bản thỏa thuận này, hôm nay chúng ta có thể ký. Trong vòng ba ngày tiền cổ phần sẽ gửi tới tài khoản cô Lâm cung cấp.”
Lâm Khê ở dưới ánh mắt nhai người của Trần Đông Bình lật bản thoả thuận kia cẩn thận, lại quay đầu thấp giọng nói vài câu gì đó với Trần Dã.
Sau đó Lâm Khê nghe thấy giọng nói như đang cắn gì đó của Trần Đông Bình: “Tổng giám đốc Quách, trước khi ký tên tôi có thể nói riêng vài câu với cô Lâm không?”
Quách Tự Văn nhìn về phía Lâm Khê.
Lâm Khê cười một chút, nói: “Lời xưởng trưởng Trần muốn nói chắc là về Tiểu Dã và quyền sở cổ phần này, nếu như vậy, mặc kệ nói gì thì Tiểu Dã và luật sư của tôi hẳn là phải có mặt.”
“Tổng giám đốc Quách, tuy cổ phần này vốn là mẹ ruột em họ tôi để lại cho em ấy, nhưng xưởng trưởng Trần dù sao cũng là cha ruột của em ấy, cổ phần này ông ta cũng bảo quản giùm nhiều năm, ông ta muốn nói gì thì để cho ông ta nói đi.”
Lúc này Quách Tự Văn mới gật đầu, nói: “Vậy các người cứ từ từ.”
Đóng cửa, rất có phong độ dẫn người của mình ra ngoài.
Quách Tự Văn vừa ra khỏi cửa, sắc mặt Trần Đông Bình lập tức dữ tợn.
Ông ta trừng mắt nhìn Lâm Khê: “Đây là mục đích cô muốn quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã, nói cái gì mà Trần thị là kết tụ không biết bao nhiêu tâm huyết của mẹ Tiểu Dã, lừa cổ phần Trần thị chúng tôi, quay đầu liền lấy cổ phần bán, kiếm lời một số tiền lớn.”
Nói xong ông ta lại nhìn về phía đứa con lớn nhìn là đâm đau mắt: “Tiểu Dã, đó là cổ phần nhà họ Trần chúng ta, là sản nghiệp chúng ta phấn đấu bao nhiêu năm mới tích cóp được. Sao con có thể tin mấy câu lừa gạt của người phụ nữ này liền chắp tay giao cổ phần ra, để cô ta xử trí, Tiểu Dã, con…”
Ông ta nói xong lại thật sự nặn ra vài giọt nước mắt!
Có lẽ là xót tiền mà ra!
Trần Dã “xuy” một tiếng, hai mắt treo ngang đỉnh đầu, nói: “Tôi vui đấy, ông quản được sao?”
Trần Đông Bình:
Ông ta thật sự tức đến tim gan phổi đều bùng nổ, hốc mắt nứt ra, tiến về phía Trần Dã, muốn đánh chết thằng nhãi này. Nhưng vừa lao ra lại bị luật sư Lâm Khê đưa đến bước tới bắt một cánh tay đè lên mặt bàn, mấy chỗ đau nhức truyền đến, Trần Đông Bình chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay đều phế rồi, thét chói tai thành tiếng.
Luật sư lạnh lùng nói: “Xưởng trưởng Trần, mong tự trọng.”
Trần Dã thì lại hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, cho dù ông ta xông tới, cậu cũng có thể đánh lại một quyền.
Chỉ là, nhìn thân thủ vị luật sư này, cậu lại âm thầm nắm quyền, sau này cậu cũng có thể!
Trần Đông Bình đã sụp đổ, tức giận đến điên cuồng chửi bậy, động tĩnh trong phòng quá lớn, cửa phòng bị đẩy “phanh” ra, Quách Tự Văn dẫn người vào.
Ông ấy nhìn lướt qua Trần Đông Bình bị luật sư kiềm chế đang điên cuồng giãy giụa chửi bậy, nhíu nhíu mày, nhưng chỉ nhìn về phía Lâm Khê: “Cô Lâm, cô không sao chứ?”
Trần Đông Bình: Rõ ràng người có chuyện là ông ta, rõ ràng là ông ta!
Lâm Khê xua tay nói: “Không sao, chỉ là chúng ta có thể ký tên rồi. Ông Quách nhìn xem, vì sao tôi nhất định phải giành quyền nuôi dưỡng em họ tôi, vì sao nhất định phải bán số cổ phần này đi, không chút liên quan đến nhà họ Trần chút nào, sự thật làm…”
Cô nói rồi lắc lắc đầu.
“Giám đốc Vương, đưa xưởng trưởng Trần đến phòng kế bên ngồi, uống ly trà cho bình tĩnh, nếu cần thì gọi điện thoại gọi bác sĩ đến đây.”
Quách Tự Văn quay đầu phân phó Vương Phú Hữu.
Vương Phú Hữu vội tiến lên kéo Trần Đông Bình, cúi đầu nói bên tai ông ta gì đó. Trần Đông Bình lập tức như quả bóng cao su hết hơi, cũng không la mắng, sau đó Vương Phú Hữu nói gì đó với luật sư, luật sư buông Trần Đông Bình ra, Vương Phú Hữu nửa đỡ nửa dìu đưa ông ta ra ngoài.
Lúc sau ký tên, đóng dấu thuận lợi đến không thể thuận lợi hơn.
Lúc Lâm Khê rời đi, Quách Tự Văn lại giơ tay bắt tay Lâm Khê: “Cô Lâm, tôi thật sự yêu thích cá tính và tài năng của cô Lâm. Nếu có cơ hội, thật sự hy vọng có thể hợp tác lần sau.”
“Nghe nói cô Lâm rất có thiên phú mỹ thuật, có ý hướng tới khoa nghệ thuật của Đại học Trung văn Hongkong. Nếu cô Lâm đồng ý, có thể gửi một số tác phẩm cho tôi, tôi có thể giúp cô Lâm đến Đại học Trung văn hỏi thăm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận