Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 401 - Mẹo bắt chuyện 3

Nghĩ đến đây, sắc mặt cô nghiêm túc hẳn: “Em họ ông thường ngày đều như vậy sao? Thấy cô gái xinh đẹp là lôi lôi kéo kéo trước mặt công chúng, muốn kéo người ta đi khách sạn? Trước kia anh ta có làm chuyện xấu với cô gái nào chưa?”
Quách Tự Văn:
Ông ấy vội xua tay nói: “Không đâu, không đâu, tuy thường ngày nó có hơi vụng nhưng tuyệt đối sẽ không ép buộc cô gái nào, thật ra thường ngày đều rất ít khi thấy nó đến gần ai, nó cũng rất lịch sự với phụ nữ, bình thường đều là bị người ta chọc. Hôm nay…”
Ông ấy nhìn thoáng qua Lâm Khê, cười khổ một chút: “Có thể là thấy cô Lâm quá xinh đẹp, sợ cô Lâm đi mất nên nhất thời sốt ruột, bèn muốn kéo cô đi.”
Lâm Khê “à” một tiếng, nói: “Vậy các ngươi vẫn nên dạy dỗ anh ta đi, nếu hôm nay tôi không mang vệ sĩ, có lẽ đã bị anh ta dọa sợ.”
Quách Tự Văn nói: “Trở về tôi nhất định sẽ nói với nó.”
Hai người nói mấy câu rồi Lâm Khê tạm biệt ông ấy.
Quách Tự Văn lại gọi cô lại: “Tôi nghe hội trưởng Hùng nói, hiệp hội thư hoạ sẽ cùng trường của cô tổ chức một triển lãm tranh, có liên quan đến cải cách mở cửa, đổi dời thành thị của quốc gia chúng ta trong mười năm qua. Tôi cảm thấy chủ đề này rất có ý nghĩa, lúc trước đã nhắc đến với hội trưởng Hùng, có thể tài trợ toàn bộ chi phí trưng bày triển lãm lần này, có điều cũng hy vọng có thể có một phòng triển lãm giới thiệu mỗi nhãn hiệu của Hoà Cơ chúng tôi ở trong nước.”
“Nhưng nhất định sẽ phối hợp tiến hành thiết kế và trưng bày theo chủ đề của triển lãm tranh, hội trưởng Hùng nói vì triển lãm tranh lần này cùng trường học của cô hợp tác trưng bày. Về phương diện này ông ấy cũng không ra quyết định được, không biết cô cảm thấy kiến nghị của tôi có được không? Nếu mà cần, tôi có thể tự mình đến thành phố Bắc một chuyến, ghé thăm một lãnh đạo của quý học viện.”
Nói xong dừng một chút, sau đó mới nói tiếp: “Trên thực tế, tôi cũng muốn đi tham quan quý học viện, nếu có thể có học sinh ưu tú như cô Lâm, tôi cũng vô cùng hy vọng bọn họ có thể gia nhập Hoà Cơ chúng tôi, cùng nhau làm việc.”
Đương nhiên đây chỉ là một mục đích tiện thể để ông ấy đến thành phố Bắc.
Thành phố Bắc là thủ đô của nước Hoa.
Hiện tại quốc nội phát triển nhanh chóng, ông ấy muốn khai thác thị trường quốc nội, đương nhiên phải tự mình qua đó quan sát.
Việc này, đúng thật là Lâm Khê không ra quyết định được.
Tuy rằng nghe ra cũng là việc không tồi.
Cô cười nói: “Qua mấy ngày là tôi về thành phố Bắc rồi, việc này tôi sẽ tự đi hỏi bên phía ban chấp hành.”
Quách Tự Văn gật đầu.
Ông ấy nói: “Có tin tức gì hoặc là muốn biết càng nhiều tin chi tiết thì cô Lâm có thể gọi điện thoại cho phòng làm việc chúng tôi, tôi sẽ nhanh chóng trả lời cô. Qua mấy ngày nữa, tôi sẽ cho người chỉnh lý ý tưởng phòng triển lãm của chúng tôi cho cô Lâm xem, thấy cô cũng không đề nghị hoặc ý kiến gì, chúng tôi sẽ mau chóng chỉnh lý.”
Nói xong dừng một chút, nói: “Nếu một khoảng thời gian nữa tôi đến thành phố Bắc, muốn hỏi một chút, bên cô có cách liên hệ thế nào để liên hệ được với cô?”
Lâm Khê cũng không do dự gì, cười cầm một tờ giấy ghi chú, viết số điện thoại của mình cho ông ấy: “Đây là số điện thoại nhà tôi ở thành phố Bắc, bình thường tôi không ở nhà nhưng có thím Ngô ở, ông để lại lời nhắn cho bà ấy hoặc để lại số điện thoại là được, tôi sẽ trả lời ông.”
Quách Tự Văn gật đầu, cũng không hỏi nhiều vì sao thím Ngô lại cùng đến thành phố Bắc, chỉ là lễ phép mà nhận số điện thoại, cảm ơn cô: “Đến lúc đó có lẽ còn phải nhờ cô Lâm dẫn đi gặp giáo viên và lãnh đạo của quý trường.”
Hai người lại nói vài câu rồi tạm biệt, Quách Tự Văn luôn nhìn theo cô lên xe mới xoay người đi về xe mình.
Vương Phú Hữu cũng nhìn theo bóng dáng Lâm Khê rời đi.
Anh ta thoáng nhìn số điện thoại mà Quách Tự Văn cầm trong tay, trong lòng cảm thán. Anh Thái à, anh nhìn anh họ anh xem, bắt chuyện với cô gái này sao có thể trắng trợn táo bạo mà trực tiếp xông lên, lôi kéo người ta như thế, nói với người ta là tôi muốn bắt chuyện à?
Cũng phải có chút mẹo đúng không?
Chờ khi tới khách sạn, nhìn thấy con ma xui xẻo Thái Gia Chí mặt bầm tím, kéo lấy quần áo kêu khóc om sòm, còn đặc biệt đi mua rượu thuốc, Vương Phú Hữu lại càng cảm thán sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận