Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 99 - Chẳng Phải Chuyện Gì Khó Giải Quyết 2

Trần Dã dường như cũng không cần câu trả lời, cúi đầu nhìn bụi trên sàn nhà, giống như tự nói tự nghe: “Mấy hôm nay bỗng nhiên như biến thành người khác, không để ý đến người nhà họ Hạ nữa, đuổi mẹ chị ấy với cả người nhà họ Chu, nhìn thì cũng rất tốt, em vốn rất vui mừng. Nhưng sáng nay bỗng nhiên chị ấy mua rất nhiều quần áo cho em, từ quần áo đến giày, cái gì cũng mua cho em, ánh mắt nhìn em cũng không đúng, em bỗng nhiên nhớ ra…”
“Em nhớ ra mẹ em hồi ấy, trước khi bà xảy ra chuyện, cũng là như thế này, vốn mẹ em đối xử với cha em, ông nội bà nội vô cùng tốt, vô cùng hiếu thuận. Cha em nói gì bà cũng nghe, nhưng bỗng nhiên một ngày thay đổi, vô cùng hung dữ với bọn em, bà vốn chẳng quản tiền nong, bỗng nhiên nói chuyện tiền nong với em, nói em sau này đề phòng cha em, cho em tiền, còn mua cho em rất nhiều thứ, nhưng mấy ngày sau bà liền xảy ra chuyện.”
Cậu nói đến đây thì ngừng lại, im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Lương Triệu Thành: “Chị em cũng như vậy, trước đây chị ấy cũng chẳng để ý chuyện tiền bạc, giờ bỗng nhiên bắt đầu cầm bút tính toán sổ sách hàng ngày, tìm người đòi thanh toán tiền thuê nhà trước, mua quần áo cho em. Cả ngày vui vẻ nói cười, sau đó buổi tối bỗng nhiên lại nói với em để lại em một mình gì đó, không nỡ rời xa em. Anh Lương ơi, anh nói xem có phải chị em có ý nghĩ không tốt nào không?”
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào anh, khóe mắt còn có một ít nước mắt còn sót lại, ánh mắt đem theo sự cô đơn và sợ hãi mà ngày thường tuyệt đối không xuất hiện.
Lương Triệu Thành có trái tim như sỏi đá, lúc này cũng giống như bị kim đâm.
Tuy không đau nhưng rốt cuộc cũng có chút cảm giác.
Anh giơ tay vỗ về cậu: “Không đâu, cô ấy sẽ không có chuyện đâu.”
Sức sống trong mắt cô, anh không thể nhìn sai.
Có điều lẽ nào cô thật sự muốn đi du học sao?
Trong lòng anh bỗng thấy không vui, nhưng vẫn nói với Trần Dã: “Hôm nay bọn em ra ngoài cô ấy mua nhiều đồ cho em, hay là mua nhiều đồ cho cô ấy?”
Trần Dã ngây người, trong lòng hiện lên túi lớn túi bé sáng nay của Lâm Khê, há miệng nói: “Mua cho chị ấy.”
“Ừ, em xem…”
Anh nói chầm chậm: “Nếu như cô ấy muốn đi con đường cực đoan, thì cần mua nhiều đồ cho mình như vậy sao? Không phải em nói chiều nay cô ấy luôn ở trong phòng lật đi lật lại chỗ quần áo đó sao? Em xem sức lực lật đi lật lại của cô ấy còn lớn hơn dục vọng sống của em.”
Trần Dã:
Miệng cậu bỗng chốc mở to, sự yếu đuối và do dự ban nãy lập tức mất sạch.
Chỉ cần chị của cậu không có chuyện là tốt rồi.
Cô muốn lật đi lật lại thì cứ lật đi lật lại đi.
Hôm sau là chủ nhật, buổi trưa cả nhà Diêu An Quốc đến ăn cơm.
Buổi sáng thím Ngô không đến, bữa sáng do Lương Triệu Thành chuẩn bị.
Sáng sớm bảnh mắt, Trần Dã và Lâm Khê đều tràn đầy sức sống.
Trên người Lương Triệu Thành vẫn có áp suất thấp, do dù buổi sáng anh đi chạy bộ, về nhà tắm rửa thay quần áo, vốn phải thoải mái khoan khoái nhưng cũng không che giấu được áp suất thấp trên người.
Lâm Khê dường như quên vụ tranh chấp với anh ngày hôm qua, vui vẻ ăn sáng.
Mười giờ sáng thím Ngô tới nấu cơm.
Lâm Khê giúp bà ấy một lúc, chưa tới mười một giờ liền lên lầu thay một cái váy liền màu tím nhạt, cổ áo màu hồng nhạt, ngày thường tóc đều được buộc lại, giờ cũng được thả ra, đơn giản nhưng mặc lên người cô lại vô cùng đẹp.
“Đẹp không ạ?” Lâm Khê hỏi thím Ngô.
Thím Ngô cười ha ha nói: “Đẹp, đẹp lắm, Lâm Khê rất xinh đẹp, hơi trang điểm một chút là vô cùng xinh đẹp.”
Quan trọng là tinh thần tốt, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích.
Bà ấy biết hôm nay Lương Triệu Thành có khách tới, còn lo lắng Lâm Khê không biết tiếp khách làm mất mặt Lương Triệu Thành, lại khiến bạn của Lương Triệu Thành xem thường Lâm Khê. Giờ thấy Lâm Khê chịu trang điểm ăn mặc, tinh thần vui vẻ, nên bà ấy vô cùng vui mừng.
Lương Triệu Thành đun nước đang định rót nước cũng quay lại nhìn cô.
Nói về nhà Diêu An Quốc và Diêu Cầm, còn có bữa cơm này là cớ làm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận