Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 62 - Tới 3

Nhưng có một vài lời không thể nói trước mặt con gái được, bà ta kéo con gái về nhà, tỉ mỉ hỏi rất nhiều vấn đề, không chỉ hỏi cho rõ ràng những chuyện vừa xảy ra, còn hỏi cô ta rất nhiều, ví dụ "Có nghe được là chị con và dì Tôn ở trong phòng nói cái gì hay không?" hoặc là "Lúc đi vào con có thấy biểu cảm của họ như thế nào hay không?"..., Những chuyện này Chu Mỹ Châu đương nhiên là hỏi một cái hết ba cái không biết, bà ta chỉ đành đuổi cô ta đi, vẫn là tự mình đi xuống tìm Tôn Văn Thục.
Lúc Trương Tú Mai mở cửa chuẩn bị đi tìm Tôn Văn Thục, trong lòng còn mang theo chút oán khí và bất mãn.
Chỉ là bà ta không nghĩ tới, đợi bà ta đi đến nhà Tôn Văn Thục gõ cửa sau đó đẩy cửa nhà ra, bên trong không chỉ có Tôn Văn Thục, mà còn có một người mà bà ta không hề muốn gặp, bà ba.
Bước chân bà ta ngưng lại, oán khí và bất mãn bỗng chốc bay đi, sắc mặt lập tức cứng đờ, tiếp theo bước chân theo bản năng muốn lui ra ngoài, nhưng một chân đã bước vào nhà, bà ta cảm thấy giờ mà lui lại thì quá đường đột, bà ba và Tôn Văn Thục ở bên trong đều đã quay đầu lại nhìn thấy bà ta rồi.
“Chị Tú Mai, chị đến rồi à?”
Tôn Văn Thục trước đứng lên, tiếp đón bà ta, nói: “Bà ba có đến đây, còn đang trò chuyện với bà ấy, chị mau vào ngồi đi.”
Trương Tú Mai không muốn đi vào, xấu hổ ậm ừ nói: “Nếu hai người đang nói chuyện thì chị cũng không quấy rầy.”
Chỉ là lời còn chưa nói xong đã bị Tôn Văn Thục kéo vào nhà.
“Chị Tú Mai, chị tìm em có phải có chuyện gì không?”
Tôn Văn Thục lôi kéo Trương Tú Mai ngồi xuống, mở miệng hỏi bà ta.
Trương Tú Mai ậm ừ, bị ánh mắt nghiêm khắc của bà ba lướt qua như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, oán khí và bất mãn ban đầu đã sớm không biết tiêu biến đến nơi nào rồi, càng không dám nhắc lại chuyện vòng cổ ngọc trai gì hết.
Song nhìn Trương Tú Mai ậm ừ nói không ra lời, bà ba lại có chuyện muốn nói.
Bà ấy nói: “Tú Mai, tôi nghe nói cô và người chồng sau kia của cô, cả đám con nhỏ cô sinh sau hiện tại đang sống tại căn nhà này của Tiểu Khê, ở của Tiểu Khê, ăn của Tiểu Khê, dùng cũng của Tiểu Khê, còn tiêu hết tiền của con bé, làm cho con bé hiện tại không thể không tìm khách thuê trọ để ứng trước tiền thuê nhà?”
Trương Tú Mai: “...”
Mặt của Trương Tú Mai lập tức đỏ bừng, còn không kịp biện giải, bà ba đã tiếp tục nói: “Tú Mai, tôi biết các người có nỗi khổ riêng, gả một người chồng sau nghèo nàn, sinh hoạt khó khăn, nhưng cho dù có nghèo cũng không thể ép buộc con gái cô nuôi không chồng và người một nhà các người được!”
“Thím ba, thím nghe chuyện này ở đâu ra?”
Trương Tú Mai đỏ mặt lên, cuối cùng cũng tìm được chỗ để nói, vội vàng nói, “Thím ba, người cũng biết, lần này con trở về là do nghe nói Tiểu Khê bị bệnh, không có ai chăm sóc nên mới trở về chăm sóc con bé, suốt hơn một tháng đó tới nay, Tiểu Khê bệnh liệt giường, đều là con giặt quần áo, nấu cơm, bưng trà, rót nước chăm sóc con bé. Tháng này con mang con của con tới đây là bởi vì con ở bên này chăm sóc Tiểu Khê, hai đứa nhỏ ở trong núi lại không có ai chăm sóc, không còn cách nào khác, chồng con mới mang theo mấy đứa nó tới đây, bọn họ lại đây, chồng con cũng ở bên này tìm được việc làm, kiếm được tiền lương, chỗ nào còn cần Tiểu Khê nuôi?”
“Phải không? Tôi sao lại nghe nói, các người mới đến đây hơn một tháng đã tìm Tiểu Khê đòi mượn 1000 đồng?”
Bà ba không quan tâm bà ta có âm mưu gì, vẫn lạnh mặt chất vấn nói.
Trương Tú Mai: “Cái kia, cái kia chỉ là bọn nhỏ vừa đến đây, nhất thời không có tiền sinh hoạt nên mới tìm Tiểu Khê vay mượn, chờ về sau yên ổn rồi, đương nhiên sẽ không cần nữa.”
“À, vậy đó chính là tạm thời vay mượn? Về sau sẽ trả chứ?”
Trương Tú Mai lại trở thành người câm, nói không ra lời.
Số tiền kia bọn họ đương nhiên là không tính trả lại.
Bà ba liền khẽ "hừ" một tiếng, nói: “Còn nữa, cô vừa mới nói chồng cô đều đã tìm được việc rồi, còn có cả tiền lương, vậy thì tính khi nào dọn ra khỏi nhà của Tiểu Khê?”
Trương Tú Mai lại nghẹn họng.
“Tú Mai, tôi nghe nói cô hiện tại gả cho người đàn ông họ Chu đúng không? Cả nhà các người đều là họ Chu.”
Bà ba không chút nào để ý tới Trương Tú Mai quẫn bách, hiển nhiên là không tính sổ hết toàn bộ là không bỏ qua, nói: “Cả gia đình các người đều thân thể khỏe mạnh, còn đã có công việc, cũng nên tự nuôi mình đi thì hơn, Tiểu Khê chỉ là một cô gái nhỏ, còn phải nuôi thêm một đứa trẻ, chỉ dựa vào chút tiền thuê nhà mà sống qua ngày, các người ở đây vài ngày thôi thì không nói, cũng không thể một mình chiếm một tầng lầu, ăn ở miễn phí mãi được, đây là cái đạo lý gì? Tuy rằng ông bà nội của Tiểu Khê đã qua đời, nhưng người của thôn Lâm Hạ chúng tôi còn chưa chết, năm đó chồng cũ của cô thây cốt còn chưa lạnh, cô liền bỏ lại con nhỏ và hai ông bà già, một mình đi tái giá, những việc này năm đó chúng tôi còn nhớ rất rõ, đôi mắt của mọi người đều còn rất sáng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận