Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 451 - Nhạc Khê cô từ nhỏ đã không phải người dễ đối phó 2

Thật ra cô cũng là đột nhiên nảy sinh ra loại cảm giác như vậy, cô không hiểu tại sao lại đến nơi đây, nếu như có một ngày, cũng sẽ không hiểu tại sao mà biến mất.
Người như anh, có lẽ cũng sẽ không đi yêu người khác.
Cũng không biết tại vì sao, nhưng mà cô rất tin tưởng điểm này.
Vậy nếu như bọn họ có một đứa con, như thế ít nhất bọn họ vẫn có một niệm tưởng.
Đương nhiên rồi, đây cũng chính là cách nghĩ nhất thời, nhiều hơn thế là cảm thấy có một đứa con cực kỳ tốt.
Cô ngẩng đầu hỏi anh: “Anh có cảm thấy em như vậy rất yếu đuối không?”
Cô biết anh không thích những người yếu đuối.
Có điều anh chắc hẳn cũng không thích người lúc nào cũng dính người, cũng không biết làm sao mà anh lại nhẫn nhịn chịu đựng được cô, nghĩ đến cái này cô cũng không nhịn được mà cười lên.
Bàn tay anh đang ôm lấy eo cô ấn nhẹ, nói: “Sẽ không, dù thế nào thì cũng được.”
Nói xong lại cụp mắt nhìn cô, cười nói: “Anh không thích những người yếu đuối, nhưng em, anh chỉ hận không thể khiến em ỷ lại vào anh nhiều hơn nữa.”
Cô nói cô rất yêu anh, chẳng phải anh cũng như thế sao?
Hận không thể mọi lúc mọi nơi đặt cô vào trong lòng mà thương yêu.
Lâm Khê ôm chầm lấy anh, ở trong lòng anh mà nhịn không nổi cười lên.
Sao ânh ấy lại tốt đến vậy cơ chứ?
Buổi sáng ngày hôm sau rất nhiều người của nhà họ Nhạc qua đây đón Lâm Khê.
Nhạc Dĩ Mạn cùng anh hai cô ấy là Nhạc Khánh Quân đều qua đây.
Lâm Khê xuống xe xong thì nhìn thấy căn biệt thự lớn của nhà họ Nhạc, tâm trạng cô có chút diệu kỳ, tuổi thơ của cô chính là sống ở đây, đến tận lúc năm tuổi. Năm đó vì ông ngoại bà ngoại ngoài ý muốn mà qua đời, lúc đấy mẹ cô mới đưa cô rời đi.
Đợi cô cùng Nhạc Minh Tư đi vào biệt thự rồi, nhìn thấy một phòng đầy người, cảm giác lại càng diệu kỳ hơn nữa.
Bởi vì căn phòng đầy người, trừ ông Nhạc ra, những người khác cô đều biết, có điều đều trẻ hơn hai bảy hai tám tuổi.
Vốn dĩ chỉ là người trên di ảnh cười mà nhìn bản thân cô, hiền từ nói chuyện với cô, nhưng cảm giác lại có chút không tự tại.
Mà vốn dĩ nhìn thấy cậu hai Nhạc Khánh Quân biến thành một thanh niên trẻ lười biếng đã đủ khiến người ta cạn lời rồi, đợi đến lúc nhìn thấy anh họ kiếp trước lúc nào cũng làm bộ làm tịch biến thành bánh bao nhỏ dễ thương, ngốc nghếch mà gọi bản thân cô là “cô” thì khoé miệng cô nhịn không được mà giật giật.
Quá điên rồ rồi.
Mỗi ngày tâm trạng Lâm Khê đều giống như tàu lượn siêu tốc vậy.
Sau đó đợi đến ngày thứ ba ở Xuân Thành, Chiến Dung Dung qua đây, buổi tối hẹn bạn trai đó của cô ấy và cha mẹ của bạn trai cô ấy đi ăn cơm, đợi cô nhìn thấy bạn trai và cha mẹ bạn trai của cô ấy thì lại càng giống như bị sét đánh.
Bởi vì cha mẹ bạn trai của Chiến Dung Dung không phải ai khác, vậy mà lại là cô và dượng của cha cô ở kiếp trước, cũng chính là bà cô kiếp trước của cô.
Mới ban đầu cô còn không dám xác nhận, nói thật cô và cha cô, họ hàng thân thích bên kia thực sự không quen thuộc, cô cũng chưa sống ở bên đó bao giờ, cũng chỉ có dịp lễ dịp Tết đến chúc tết trưởng bối, nhưng điểm mấu chốt là người bà cô này có tướng mạo tương đối đặc biệt, một gương mặt ngựa, sau đó trên cằm còn mọc ra một nốt ruồi đen lớn, một khi cười hoặc cúi gằm mặt thì quá đặc trưng, cho dù có trẻ hơn hai mươi mấy ba mươi mấy tuổi thì nét đặc trưng đó vẫn là rất rõ ràng.
Ngoài ra bà cô này với cô còn có chút nguồn gốc.
Chính xác mà nói, bà cô này chắc hẳn cực kỳ căm ghét cô, người đã từng là Nhạc Khê.
Chuyện là như vậy, bởi vì bà cô này vào lúc cô còn nhỏ đã từng âm thầm bí mật nói chuyện với bà nội cô, nói rằng: “Chị dâu cả, tuy rằng Tiểu Khê là đứa bé gái, nhưng có như nào đi chăng nữa thì cũng là con cái nhà họ Nguỵ chúng ta, sao có thể theo nhà họ Nhạc để họ Nhạc chứ? Nhà họ Ngụy chúng ta cũng không phải là thiếu miệng ăn đấy, làm gì mà không đưa nó về đây nuôi, để cho nhà họ Nhạc nuôi, còn theo họ Nhạc, ở bên ngoài nói ra cũng quá hạ thấp thể diện nhà họ Ngụy chúng ta rồi.”
“Em biết dưới gối chị nhiều con cái, cháu trai nội cháu gái nội cháu trai ngoại cháu gái ngoại đều có một đống, nhưng nhà chúng em bên kia thiếu một đứa cháu gái nội, hay là chị đòi nó về lại, để chỗ em nuôi? Em khẳng định sẽ coi nó như cháu gái nội ruột thịt mà nuôi, thằng cả và vợ thằng cả nhà bọn em chắc chắn sẽ thương yêu nó.”
Lời nói ra thật ra cũng chưa đến mức là xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận