Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 291 - Hoang đường 1

Sau khi trở lại Tân An, hai người cũng không nhắc lại chuyện đăng ký đại học.
Giống như chưa từng phát sinh mâu thuẫn này, nhưng thực ra hai người họ đều biết là có chuyện đó nằm ngang giữa hai người.
Sau khi quay về, Lâm Khê cũng bắt đầu bận rộn, bởi vì đã là học kỳ cuối cùng của lớp mười hai, mặc dù cũng biết là nếu như đi học ở học viện mỹ thuật thì thành tích văn hóa chắc là đủ, nhưng cô cũng không dám buông lỏng. Hơn nữa cô cũng không thích người khác nói cô là không thi đỗ trường đại học tốt nên mới thi vào học viện mỹ thuật, nếu có thể tận lực thi tốt thì đương nhiên phải tận lực thi tốt.
Mặt khác là vì những lời của Phó Vân Lương, cô cũng bắt đầu có hứng thú với hạng mục mà anh ấy nói, cảm thấy nếu có thể sáng tác ra một tập tranh liên quan đến sự thay đổi lịch sử của thành phố Tân An thì cũng rất thú vị.
Vì chuyện này nên lúc rảnh rỗi cô đều chạy đến tiệm sách xem tài liệu, tra tài liệu sửa sang lại tài liệu, còn có một vài bản thảo cũ của nguyên chủ, cô cũng lấy ra sửa sang lại một lượt, ngoài ra sau khi sửa sang lại xong. Đến cuối tuần còn xin Lương Triệu Thành lái xe đi dạo khắp nơi, chụp ảnh rồi lại sắp xếp lại, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho Phó Vân Lương thảo luận một lúc, cô tiến vào một trạng thái bận rộn nhưng lại vô cùng phong phú.
Có điều Lâm Khê cũng cảm nhận được giữa quan hệ của hai người đã xuất hiện một thứ gì đó.
Anh đối xử với cô đã có gì đó khác trước.
Dường như rất thân mật, nhưng dường như lại rất lạnh nhạt.
Nhất là sau khi anh biết được cô và Phó Vân Lương vẫn luôn liên lạc qua điện thoại.
Lâm Khê giải thích với anh rằng, cô hoàn toàn coi Phó Vân Lương như một người thầy, hoặc là một người bạn hợp tác trong công việc, giống như đồng nghiệp của anh vậy, tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Nhưng lời giải thích này cũng không thể hóa giải quan hệ giữa hai người.
Lâm Khê chỉ đành làm hết khả năng cho phép, thân mật với anh hơn, hi vọng thời gian có thể khiến anh tin tưởng cô nhiều hơn trước.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vào tháng tư, Trương Tú Mai có đến một chuyến.
Bởi vì nhà họ Chu đã xảy ra chuyện.
Sau khi qua Tết, nhà họ Chu lại đón Chu Mỹ Châu và Chu Gia Bảo từ nhà họ Trương về để đi học ở Tân An. Như vậy chi tiêu trong nhà cũng tăng lên, nhà họ Chu muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút, Chu Lai Căn nhường lại công việc nhóm lửa trong nhà máy cho Trương Tú Mai, bản thân thì chạy đến đội xây dựng để làm việc, kết quả vô tình xảy ra tai nạn, bị một khối đá lăn xuống đập trúng chân, bị thương phải nằm viện.
Trương Tú Mai khóc lóc cầu xin Lâm Khê: “Tiểu Khê, trong nhà thực sự không còn gì nữa rồi, Mỹ Châu và Gia Bảo phải đi học, bác trai con bị thương phải nằm viện, ngày nào cũng phải cần tiền, mẹ phải chăm sóc bác của con nên cũng không đi làm được.”
“Bây giờ tất cả chi tiêu trong nhà đều chỉ dựa vào một mình Gia Lượng, đừng nói đến tiền chữa bệnh, ngay cả tiền ăn cơm thuê nhà cũng không còn. Còn nữa, điều kiện ở chỗ chúng ta bên đó thực sự quá kém, bác con ra viện ở đó sao có thể dưỡng thương?”
“Tiểu Khê, mẹ xin con, có thể cho chúng ta ở lại đây không? Mẹ có thể quét dọn nấu cơm cho con, không cần tiền công, chỉ cần con cho mẹ một chỗ ở là được. Tiểu Khê, mẹ cầu xin con.”
Nhà họ Chu xảy ra chuyện lớn như vậy, thực ra Lâm Khê đã biết từ lâu rồi.
Một tuần trước lúc Chu Lai Căn vừa bị tai nạn, Lương Triệu Thành đã nói chuyện này cho cô nghe.
Có điều nghe nói đội xây dựng sẽ phụ trách tiền thuốc thang cho Chu Lai Căn, Lâm Khê cũng không để ý đến chuyện này.
Tại sao cô phải quan tâm đến bọn họ?
Đừng nói cái gì mà người thân, ban đầu bọn họ có ý muốn lấy sạch cả nhà cô, chỉ cần cô hơi không cẩn thận một chút thì sẽ rơi vào kết cục bị người ta hại chết. Chỉ dựa vào điều này mà còn muốn cô quan tâm nhà bọn họ sống tốt hay không sao?
Cô cũng không phải thánh mẫu.
Cô từ chối một cách không hề cho bà ta cơ hội thương lượng, lạnh nhạt nói: “Không được, mẹ Trương, các người vốn không phải là người Tân An, nếu như bác Chu bị thương, bà cũng không đi làm được, tại sao các người không quay về thôn họ Chu? Tôi nghe nói đội xây dựng đã hứa sẽ phụ trách chi phí thuốc men của bác Chu.”
“Nếu như vậy, đợi ông ta ra viện rồi, cả nhà các người quay về thôn Chu gia. Chu Gia Lượng có thể ở nhà trọ mà đội xây dựng cung cấp, mỗi tháng gửi một phần tiền lương về thôn Chu gia, các người sống ở thôn Chu gia cũng sẽ rất tốt, tại sao nhất định phải ở lại Tân An chứ?”
Trương Tú Mai không tưởng tượng nổi trợn mắt nhìn Lâm Khê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận