Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 406 - Người theo đuổi 2

Lãnh đạo nhà trường cười nói: "Hóa ra là như vậy, tôi quên mất bạn học Lâm Khê là người ở Tân An, hai người đã biết nhau từ trước cũng không có gì kỳ lạ."
Sau đó lãnh đạo để cho Lâm Khê dẫn Quách Tự Văn và Thái Gia Chí đi giới thiệu về triển lãm tranh, cũng không cần phiên dịch nữa, Triệu Ức Tuyết dùng tiếng phổ thông giới thiệu một lần, Lâm Khê dùng tiếng địa phương giới thiệu một lần nữa, bởi vì Thái Gia Chí rất không biết xấu hổ nói tiếng Anh của anh ta thật ra cũng cũng không tốt lắm nên Lâm Khê chỉ cần dùng tiếng địa phương giới thiệu cho anh ta là được.
"Được, được."
Lãnh đạo nhà trường đồng ý, nói: "Chúng ta đều là người Trung Quốc, nói cái gì mà tiếng Anh, nói tiếng địa phương là được rồi."
Lâm Khê đành phải giới thiệu cho Thái Gia Chí giống như vừa ăn phải thuốc lắc bằng tiếng địa phương, nhưng khi ở Tân An anh chàng này rất hồ đồ, khiến người ta nhìn thấy rất đau đầu, nhưng lúc này khi ở trước mặt người khác lại trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng.
Phòng trưng bày này là tác phẩm của sinh viên, tuy không quá chải chuốt, nhưng lại có thể phản ánh tình hình ở khắp mọi nơi.
Lúc này Lâm Khê giới thiệu cho Thái Gia Chí, phát hiện tên này thế nhưng cũng không hoàn toàn là một cái bao cỏ, có rất nhiều thứ ở trong tác phẩm đều có thể nói ra, một cây cầu nhỏ cũng có thể nói ra lịch sử của cây cầu và phong cách ở khắp nơi trên thế giới, lúc này mới kinh ngạc nhìn qua Quách Tự Văn, Quách Tự Văn mới cười nói: "Gia Chí tốt nghiệp khoa kiến trúc."
Anh ta đã tốt nghiệp khoa kiến trúc của một trường đại học nổi tiếng thế giới.
Chỉ là người có hơi không đứng đắn một chút.
Lâm Khê: "..."
Mọi người nói chuyện rất vui vẻ ở phía trước.
Không ai để ý đến Hứa Đan đang đứng ở phía sau sắc mặt trắng bệch, lòng bàn tay suýt chút nữa bị bóp nát.
Đoàn người Quách Tự Văn và Thái Gia Chí cũng không ở phòng triển lãm quá lâu đã rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Triệu Ức Tuyết có chút tò mò hỏi Lâm Khê: "Ông Quách kia chính là thương nhân sao? Nhưng ông ấy hiểu biết rất nhiều về in nhuộm và thêu."
Vừa rồi khi cô ấy giới thiệu tác phẩm của mình với ông ấy, có một bức là về kiểu nhuộm gia đình thời xưa, thế nhưng ông ấy vẫn có thể thảo luận với cô ấy về kỹ thuật in ấn và nhuộm kiểu cũ, cô ấy đã giới thiệu với ông ấy một số tình huống cũ kỹ của họ, cho dù là khi nói đến in ấn hay dệt may, hay thêu thùa, ông ấy đều có thể hỏi một số câu hỏi mà người trong nghề mới có thể hỏi ra.
Lâm Khê cười nói: "Đó vốn là nghề cũ của ông ấy."
Nói xong cô giới thiệu với cô ấy một chút về tình hình kinh doanh của ngành công thương nghiệp Hòa Cơ của bọn họ ở Tân An hiện tại, chủ yếu là ở dệt may và may mặc.
Hai người trò chuyện một lát rồi chuyện này cũng trôi qua.
Chỉ là không nghĩ tới hôm nay khi phòng triển lãm sắp đóng cửa thì chủ nhiệm đối ngoại của trường lại đến nói với Lâm Khê và Triệu Ức Tuyết: "Ngày mai ông Quách muốn đi thăm nhà máy dệt may số 3 của thành phố Bắc, bởi vì bạn học Triệu Ức Tuyết có bối cảnh liên quan, cho nên muốn mời bạn học Triệu làm phiên dịch đi cùng, bạn học Triệu ngày mai chuyển công việc bên này cho các bạn học khác đi nhé."
Nói xong lại cười tủm tỉm với Lâm Khê: "Vốn ông Quách và cậu Thái cũng muốn mời bạn học Lâm Khê đi cùng, như vậy sẽ thuận tiện hơn, chỉ là nghĩ đến bạn học Lâm Khê là nhân viên công tác át chủ bài ở bên này, không tiện mời đến bạn học Lâm Khê nên đành phải mời bạn học Triệu đi một mình."
Lâm Khê xua tay, nói: "Vâng, tôi thực sự không có thời gian rảnh."
Cô không có kiên nhẫn đối phó với Thái Gia Chí, cho dù tên kia có giả bộ phong độ đến đâu thì cũng không được.
Chờ chủ nhiệm đối ngoại rời đi, Triệu Ức Tuyết vô cùng lo lắng, nói: "Tiểu Khê, phiên dịch cái gì, cậu cũng biết tiếng Anh của tớ kém đến mức nào mà, đang yên đang lành tại sao lại để cho tớ đi phiên dịch?"
Lâm Khê thì không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Cô liếc nhìn chiếc váy kẻ sọc trên người cô ấy.
Đó là do Triệu Ức Tuyết tự may, từ thiết kế, chọn vật liệu may đến cắt và may đều do một tay cô ấy làm ra.
Nhạc Minh Tư rất ít khi ở nhà, hiện tại có một phòng ở đó đã thành phòng may của Triệu Ức Tuyết.
Cô cười nói: "Ông Quách là một thương nhân, ông ấy mời cậu làm thông dịch viên đâu phải nhìn trúng tiếng Anh của cậu, muốn làm thông dịch viên ông ấy có thể tự mình làm, nào có cần cậu, ông ấy là nhìn thấy khả năng làm quần áo của cậu."
"Tớ đã nghe trợ lý đặc biệt của ông ấy ở Tân An nói qua, ông ấy luôn muốn thuê một số nhà thiết kế thời trang ở bản địa, nhưng vẫn không tìm được người thực sự hài lòng, trước đây ông ấy đã từng tìm tớ. Nhưng chí của tớ không ở đây, thật ra cũng không cần nền tảng gì, chỉ cần có sở thích và đam mê là được, nhưng cậu không giống vậy, cậu thực sự là một người tài năng và có nền tảng trong lĩnh vực này."
"Cậu đừng suy nghĩ nhiều, coi như giao tiếp với người cùng ngành là được, là một người rất có kiến thức, nếu cậu có chí bước chân vào nghề này, trao đổi với ông ấy cậu cũng có thể bổ sung kiến thức."
Lúc này Triệu Ức Tuyết mới có thể yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận