Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 490 - Buông bỏ 3

Đêm đó.
Trước khi Lương Triệu Thành ra ngoài chạy bộ, Lâm Khê nằm trên giường nghĩ về chuyện trong lòng.
Lương Triệu Thành chạy bộ xong trở về, tắm rửa xong lên lầu, cô vẫn nằm trên giường nghĩ ngợi, tư thế cũng không thay đổi.
Lương Triệu Thành ngồi lên giường, đưa tay sờ mặt cô: “Tiểu Khê, rốt cuộc là em đang lo lắng điều gì?”
Lâm Khê ngồi dậy, nhìn về phía anh, lắc lắc đầu, thở dài, nói: “Chỉ là lòng em rất rối loạn.”
Ban đầu cô chỉ cảm thấy nếu hai người cuối cùng sẽ trở nên oán hận lẫn nhau, còn để lại nhiều hậu quả cho cuộc sống của nhau như vậy, đời này cần gì phải ở bên nhau nữa.
Sau đó lại nghĩ, nếu hai người ở bên nhau, tuy rằng tuyến thời gian rối loạn, nhưng liệu có thể sinh ra thêm một cô nữa hay không?
Nếu sinh ra thêm một cô khác, vậy cô của hiện tại có phải sẽ chết không, điều này thật đúng là càng nghĩ càng đau đầu.
Nhưng cô không muốn nói những việc này với anh.
Có điều cô không nói, trong lòng Lương Triệu Thành cũng có thể đoán được đại khái.
Lương Triệu Thành cúi đầu nhìn thoáng qua, đưa tay nắm lấy bàn tay nắm lấy chăn của cô, nói: “Tiểu Khê, em biết anh đối với em mà nói, chuyện em là Nhạc Khê của đời kia, anh nghĩ như thế nào chứ?”
Lâm Khê ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nhìn cô, chậm rãi nói: “Anh nghĩ trên đời này có lẽ có rất nhiều không gian song song, mỗi một không gian song song đều có một em và anh, bởi vì kinh nghiệm và xuất thân khác nhau, tính cách cũng có thể hoàn toàn khác, nhưng thật ra chả sao cả, bởi vì vốn dĩ chính là thế giới khác nhau, không liên quan nhau. Chỉ là có đôi khi không khéo, em thức tỉnh một không gian khác với ký ức của em, cũng chính là nói mọi chuyện trong giấc mơ của em, cho dù em có những ký ức đó, thật ra cũng chỉ là chuyện của một thế giới khác, thế giới này sớm đã khác biệt, em không cần thiết phải bối rối với ký ức của thế giới khác mà cứ ảnh hưởng đến bản thân của hiện tại, chúng ta đã hoàn toàn khác đi, vì sao không chịu tin tưởng, có lẽ bọn họ cũng sẽ khác đi?”
Lâm Khê hơi mở miệng, có hơi ngây ngốc.
Cô càng hỗn loạn hơn.
Bởi vì cô vẫn luôn nghĩ, chẳng qua là về quá khứ, xuyên vào người Lâm Khê trong quá khứ.
Nhưng điều anh nói thì hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Lương Triệu Thành nắm tay cô, nói: “Thật ra lần gặp Ngụy Trọng Hằng ở Xuân Thành đó, anh đã sớm điều tra anh ấy, mấy năm sau đó vẫn luôn để ý tới anh ấy, anh ấy vốn không có vấn đề gì về nhân phẩm. Em nói đời trước, không phải em nói lúc bọn họ ly hôn thì em vừa ra đời, em cũng không biết năm đó nguyên nhân năm đó họ ly hôn là gì mà? Vậy có lẽ là có hiểu lầm hoặc là nguyên nhân gì khác cũng không chừng. Giờ bọn họ nói muốn kết hôn, hoàn toàn là quyết định của chính họ, như vậy nói rõ là bọn họ yêu nhau, có ý định sống chung cả đời, em có thể có lẽ vì tương lai bọn họ sẽ chia tay mà bảo giờ bọn họ phải chia tay sao? Hơn nữa, hiện tại bọn họ đã quen biết nhau từ bảy tám năm trước, kết hôn trước bốn năm, càng hiểu rõ nhau hơn đời kia của em, hoặc là lần này bọn họ có thể khắc phục lý do khiến bọn họ chia tay ở đời trước cũng không chừng, những việc này đều là cuộc đời của họ, để họ tự mình trải qua là được.”
Cô càng ngây người.
Anh gọi cô: “Tiểu Khê?”
Lâm Khê cười nói: “Hình như là lần đầu tiên em nghe anh nói những lời như vậy. Dù sao thì ý anh chính là, bọn họ cũng đâu phải con nít, muốn sống thế nào thì để tự họ sống đi. Nhưng mà…”
Cô lại đổi sang vẻ sầu khổ hơn: “Nhưng mà, nếu họ lại sinh ra một Nhạc Khê thì làm sao đây?”
Lương Triệu Thành: “Sẽ không.”
Anh dừng một chút, mới nói: “Không phải có kế hoạch hoá gia đình sao? Bọn họ chỉ có thể sinh một đứa, cũng chỉ là chuyện trong mấy năm nay, thời gian sớm thì không khớp.”
Lâm Khê há to miệng, chuyện đơn giản như vậy sao lại quên mất?
Khói mù trong lòng cô lập tức tan đi hơn phân nửa.
Lương Triệu Thành đưa tay kéo cô vào lòng: “Tiểu Khê, đời đó là đời đó, chúng ta sống ở đời này, đừng vì những ký ức đó mà ràng buộc bản thân và người bên cạnh, đặt tim vào hiện tại, yên ổn mà sống là được.”
Lâm Khê dựa vào lòng anh “ừ” một tiếng, một hồi lâu mới nói: “Được thôi.”
Nhưng một lát sau lại thêm một câu, nói: “Nhưng đi máy bay thì không được.”
Lương Triệu Thành: …
Bạn cần đăng nhập để bình luận