Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 225 - Chỉ cần có anh ở bên 1

Đỗ Tùng nói xong lại nhìn Lương Triệu Thành.
Anh ấy cảm thấy cô nhóc này có thể là tăng thể diện cho mình, vừa nhìn là biết là người từ bé đã được che chở lớn lên, cách nghĩ khác với người thường, có chút không đáng tin, vẫn là chiến hữu của mình thực tế hơn.
Nhưng mà anh ấy nhìn chằm chằm Lương Triệu Thành vài giây, nhưng Lương Triệu Thành vẫn là biểu cảm không có gì trước sau như một, cũng không có nửa điểm nào xấu hổ thay cho vợ mình.
Trong lòng Đỗ Tùng chửi rủa, chỉ có thể nhìn về hướng Lâm Khê.
Lâm Khê cũng biết không ít người đối với thi nghệ thuật có thành kiến như này, cô cười nói: “Học viện Mỹ Thuật tuyển sinh ít, hơn nữa tác phẩm có lọt vào mắt các giáo viên hay không thì phải xem sở thích của bọn họ, nói không chừng những thí sinh khác có cơ sở kỹ năng mạnh lại hiểu biết chạm vào đúng điều giáo viên mong muốn cũng không chừng.”
“Nhưng đại học Trung Sơn là nhìn vào thành tích thi đại học, cái này là điều kiện kiên quyết, tính chủ quan ít hơn, tính chắc chắn lại lớn hơn.”
Hình như nói cũng rất mạch lạc rõ ràng, nhưng sự tình không phải như thế này.
Đỗ Tùng vẫn còn đang trong tình thế nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc, Phó Lan Nguyệt đã dịu dàng nói: “Tiểu Khê, có thể thi đỗ đại học Trung Sơn thì chắc thành tích của em rất tốt đúng không? Vậy tại sao không trực tiếp đi học ở đại học Trung Sơn, thi học viện Mỹ thuật làm gì? Đại học Trung Sơn có nhiều chuyên ngành, chắc chắn sẽ có chuyên ngành mà em thích, tốt nghiệp xong ra ngoài, xét về mặt phân bổ đơn vị cũng có thể mạnh hơn học viện Mỹ Thuật rất nhiều.”
Mỗi một thời đại, quan niệm của con người sẽ luôn có dấu ấn riêng của thời đại đó, Phó Lan Nguyệt nghĩ như này cũng là điều bình thường.
Lâm Khê liền giải thích: “Là bản thân em thích chuyên ngành mỹ thuật, vẫn luôn muốn thi học viện Mỹ Thuật. Hơn nữa học ở học việc Mỹ Thuật xong ra ngoài cũng có rất nhiều việc có thể làm, những công việc đấy đều là những công việc em có hứng thú, ngược lại đối với các đơn vị truyền thống, em không có hứng thú gì, có thể cũng không làm được, cho nên cũng không suy nghĩ về chuyện phân bổ đơn vị trong tương lai nữa.”
Đây là suy nghĩ gì vậy? Nếu như cô ở trong một gia đình bình thường, với cái cách nghĩ như này, chẳng phải cha mẹ sẽ nhảy cẫng lên sao.
Phó Lan Nguyệt quay đầu nhìn Lương Triệu Thành.
Trong lòng có rất nhiều tiếc nuối, đứa trẻ này vẫn là quá non trẻ quá ngây thơ rồi, sao lại có thể coi tiền đồ tương lai của bản thân thành sự tình này được cơ chứ?
Lương Triệu Thành lên tiếng: “Cô ấy thích học viện Mỹ Thuật.”
Cô ấy thích thì cậu dung túng à?
Phó Lan Nguyệt thực sự là cạn lời.
Đợi bọn Lâm Khê, Lương Triệu Thành, Trần Dã rời đi, Phó Lan Nguyệt liền thở dài một hơi: “Nếu như thành tích của Lâm Khê thật sự tốt như vậy, thi học viện Mỹ Thuật thì quá là tiếc rồi.”
Học đại học Trung Sơn xong ra ngoài khẳng định có thể đợi phân đến đơn vị hành chính, sự nghiệp rất tốt, tiền đồ tương lai sẽ không thiếu.
Học học viện Mỹ Thuật xong thì ra làm cái gì? Cũng chỉ là đến trường tiểu học hoặc là trường mầm non làm cô giáo mỹ thuật thôi.
Còn về cái gì mà họa sĩ, những họa sĩ trong nước có bao nhiêu người có một bức tranh nổi tiếng bán được nhiều tiền cơ chứ? Cho dù có, thì làm gì có ai không phải là người lớn tuổi?
Phó Lan Nguyệt nghĩ cũng không nghĩ theo phương hướng kia.
Vì vậy nếu như thật sự có thể học ở đại học Trung Sơn, một đại học chính thống tốt bày ra như thế thì không học, lại đi học cái gì mà học viện Mỹ Thuật, nghĩ thế nào thì cũng không phải lựa chọn mà người bình thường có thể chọn ra.
“Cũng vẫn tốt.”
Đỗ Tùng đã phản ứng được lại, anh ấy đối với Lương Triệu Thành có một loại tín nhiệm và kính mến kỳ lạ, nói: “Cô ấy đã là vợ của Triệu Thành rồi, nhìn dáng vẻ của cô ấy cũng không giống người có thể chịu khổ, nhìn dáng vẻ Triệu Thành che chở cô ấy như vậy, cứ như vậy mà nuôi cô ấy cũng không có vấn đề gì.”
“Hơn nữa nghe Triệu Bắc nói nhà họ Lâm chỉ có cô ấy và Trần Dã, trong tay cô ấy có hai tòa nhà, cả một đời cũng không phải lo sầu về chuyện tiền nong cho nên chỉ muốn làm chuyện mình muốn làm cũng không có gì không hiểu được.”
Mỗi chuyện đi học thôi, nói mua căn nhà hai tầng liền mua căn nhà hai tầng.
Đây có thể đo lường bằng suy nghĩ của một người bình thường sao?
Phó Lan Nguyệt nheo mắt nhìn anh ấy: “Đây là lời lẽ gì vậy? Anh đường đường là đại đội trưởng của đồn cảnh sát, sao lại có cách nghĩ hạn hẹp của một kẻ mới phất vậy?”
Đỗ Tùng giơ tay nói: “Em nói rất đúng, em nói rất đúng, nhưng đó không phải là vợ của Lương Triệu Thành sao? Vậy cũng không phải dựa theo cách nghĩ bình thường mà vận hành được đúng chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận