Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 234 - Đến thành phố Bắc 1

Người trong phòng chờ thật sự rất nhiều, nhưng tàu còn chưa có tới, lúc mọi người đứng hoặc ngồi chờ còn đỡ, nhưng đợi đến lúc làm thủ tục, mọi người đều đi đến cổng soát vé, lập tức chen chúc lên. Trịnh Siêu mang theo Tiểu Dã đi đến phía trước, Lương Triệu Thành che chở Lâm Khê ở phía sau, nhưng có người quá nhiều, người này chen người kia, bởi vì còn cả hành lý, nên thỉnh thoảng vẫn có người chen vào người Lâm Khê, cuối cùng Lương Triệu Thành kéo cô vào trong lồng ngực mình rồi đi về phía trước.
Người ra khỏi cổng soát vé đều đông nghìn nghịt hướng về phía sân ga, bọn họ có vé giường nằm, nên cũng không vội vàng, đi xuống cầu thang về phía chỗ dành cho hành khách mua vé giường nằm, người cũng càng ngày càng ít.
Chờ đi tới sân ga dành cho hành khách mua vé giường nằm, người đã không còn nhiều, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Lương Triệu Thành hỏi Lâm Khê: “Có khó chịu chỗ nào hay không?”
Lâm Khê lắc đầu, cười nói: “Không có.”
Tuy rằng trong phòng rất chen chúc và ồn ào, nhưng thật ra cảm giác còn tốt.
Cảm giác còn rất mới lạ, cả những người trong phòng chờ nữa, tuy rằng quần áo mộc mạc cũ kỹ, nhưng sự chất phác và vui vẻ trên gương mặt của nhiều người đã khắc sâu trong ký ức cô. Trong một hoàn cảnh vừa đông đúc vừa ồn ào như vậy, nhưng trên mặt bọn họ lại đều hiện lên cảm giác vui sướng từ tâm phát ra, làm người nhìn cảm động.
Nghĩ vậy cô lấy ba lô trên lưng xuống, từ bên trong lấy ra một cái máy ảnh, là một cái máy ảnh cự ly hãng Phoenix, là cái mà cô mua lúc mới vừa xuyên qua không bao lâu.
Bởi vì trước kia cô có thói quen rảnh tay sẽ chụp lại mọi thứ, tới nơi này không có di động thật sự thực không quen, cho nên cô đã tiêu hơn hai trăm đồng tiền để mua cái máy ảnh này. Lúc ấy ở cửa hàng cũng có hãng Nikon và Canon mà cô quen thuộc, nhưng đều tương đối đắt, cái rẻ nhất cũng phải một ngàn đồng, lúc ấy cô còn nghèo, ít nhất thì tiền mặt cũng không nhiều lắm, hơn nữa còn rất nhiều thứ cần tiền, vậy nên suy đi tính lại, cuối cùng vẫn chọn một hãng máy ảnh trước giờ chưa từng nghe qua, dù sao chỉ cần có những công năng cơ bản mà cô muốn là đủ rồi.
Sau khi mua về cô còn tốn thời gian một ngày để học thao tác cơ bản, sau đó lại bớt chút thời gian để nghiên cứu làm thế nào để rửa ảnh, cũng may ở đây sinh hoạt nhàn nhã, cho dù là học cấp ba thì thời gian cũng giống như quay chậm, có thêm nhiều chuyện để làm thế này còn giúp cuộc sống của cô càng phong phú hơn.
“Đáng tiếc vừa rồi không chụp được ảnh ở trong phòng chờ.”
Cô quan sát bốn phía rồi chụp vài tấm, sau đó xoay người nói với anh.
Anh duỗi tay vỗ vai cô, không hề nói với cô rằng, nếu cô cứ không ngừng ấn chụp như vậy, một ngày chụp mấy chục tấm sẽ rất tốn phim, rất lãng phí.
Dù sao anh cũng nuôi nổi cô, bằng lòng chiều theo cô.
Vào trong tàu như biến thành một thế giới khác, không chỉ là một không gian đơn lẻ, mà trên mặt đất thế nhưng còn trải thảm. Tuy rằng bố trí xung quanh đối với Lâm Khê mà nói thì vẫn là có chút đơn giản, nhưng loại phong cách hoài cổ như thế này cô cũng rất thích, toàn bộ toa tàu cũng cực kỳ sạch sẽ, so với bên ngoài giống như hai thế giới.
Chờ tàu khởi hành, Trần Dã đi ra ngoài hành lang ngắm phong cảnh, Lâm Khê đi rửa tay.
Trịnh Siêu nhịn không được mà giải thích một chút với Lương Triệu Thành: “Anh à, hồi nãy lúc em vừa mới nhìn thấy chị dâu có chút ngoài ý muốn, chị ấy rất giống một người bạn của mẹ em.”
Tuyệt đối không phải vì cậu ấy thấy cô đẹp nên mới luôn nhìn cô.
Tuy rằng, cô đúng thật là rất đẹp.
Lương Triệu Thành không nghĩ tới cậu ấy sẽ giải thích như vậy với anh, nói: “Rất giống sao?”
“Dạ, em cũng không dám lừa anh, để tí nữa em cho anh xem ảnh chụp của người dì kia.”
Trịnh Siêu nói: “Không phải chỗ nào cũng giống, nhưng đường nét trên khuôn mặt rất giống. Cũng không phải là vấn đề gì to tát, tuy rằng cảm giác không giống nhau, nhưng em cảm thấy có lẽ là có quan hệ gì đó. Anh, chị dâu có người họ hàng thân thích nào ở Vân Nam không?”
Vân Nam.
Lương Triệu Thành vẫn luôn là một người tỉ mỉ, anh suy nghĩ rồi nói: “Nói không chừng là có, cậu kể cho tôi một chút về người dì kia của cậu đi.”
Hai người vừa mới nói vài câu, Lâm Khê đã trở về, Lương Triệu Thành nâng tay ra hiệu dừng nói.
Trịnh Siêu nhìn Lâm Khê, bộ dáng thong dong ban đầu lập tức co quắp lại.
Lâm Khê nhìn thấy, lại nhìn Lương Triệu Thành, nhớ đến bộ dáng nghiêm nghị khi lần đầu gặp của anh, thế nhưng có chút ảo não chưa từng thấy được bộ dáng lúc còn trẻ của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận