Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 491 - Cá mặn 1

*Cá mặn: Là ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ những người không có ước mơ, không muốn làm gì hết.
Hôn lễ của Nhạc Dĩ Mạn và Ngụy Trọng Hằng vào ngày 21 tháng ba, ngày xuân phân.
Lâm Khê và Lương Triệu Thành cùng nhau tham dự hôn lễ của họ.
Đời trước đương nhiên Lâm Khê không tự mình tham gia hôn lễ của họ, nhưng cũng từng xem ảnh kết hôn và băng ghi hình của họ, một màn trước mắt trùng khớp với băng ghi hình trong ký ức. Cô nhìn thấy Nhạc Dĩ Mạn khoác cánh tay ông ngoại, chậm rãi đi về phía cha cô, cha cô không còn là Ngụy Trọng Hằng thận trọng e dè như kiếp trước, trên người mang theo sự lắng đọng của năm tháng, anh ấy còn trẻ, hơi non nớt nhưng lại đầy sức sống, nhìn Nhạc Dĩ Mạn đi đến phía anh ấy, trong ánh mắt đều là hào quang của tình yêu.
Lâm Khê thấy anh ấy đón lấy tay cô ấy, nhìn bọn họ trao nhẫn, tuyên thệ, sau đó uống ly rượu giao bôi trong tiếng cười vui vẻ của mọi người.
Tâm trạng cô phức tạp, hai mắt và mũi lại có chút chua xót, không muốn ở lại nơi này nữa nên lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài khách sạn là một vườn hoa, ban đêm đầu mùa xuân của Xuân Thành mang theo hơi lạnh, Lâm Khê đứng trên sân thượng, nhìn dòng xe hơi thưa thớt bên ngoài, đường phố mang đầy sắc thái thời đại, còn có rừng núi ở phía, hít thật sâu một hơi, trong lòng như có gì đó cuối cùng cũng thoải mái hẳn ra.
Lương Triệu Thành theo cô đi ra.
Đứng sau lưng cô một lát, chờ cô quay đầu lại mới đi qua.
Chờ anh đến, Lâm Khê dựa vào lòng anh một lát, thấp giọng nói: “Anh nói đúng, cuộc sống là của bọn họ, bọn họ muốn sống như thế nào thì cứ vậy mà sống.”
Cho dù kiếp trước cô là con bọn họ, lúc cô mới mấy tuổi, bọn họ cũng trước giờ không can thiệp vào chuyện của cô, hiện tại nói ra thì bọn họ vốn không có quan hệ gì với cô, bọn họ muốn sống như thế nào thì sống, đó là cuộc đời của bọn họ.
Anh đưa tay vỗ về cô.
Lâm Khê nâng mắt nhìn anh, môi hơi mấp máy, vẻ thẫn thờ trong mắt đã mất hết, lộ một nụ cười nhàn nhạt.
Cô túm anh, nhón chân hôn anh, sau đó nói bên tai anh: “Vốn dĩ bọn họ ở đây không có liên quan gì đến em, ở đây chỉ có anh, chỉ có chúng ta mới là cùng nhau, chỉ có anh mới có thể luôn ở cạnh em.”
Hơi lạnh trong gió đêm, sợi tóc cô khẽ chạm cổ anh, lúc cô nói chuyện, cánh môi sát vào cằm anh, hơi nóng nhẹ thổi sau tai anh, sự tê dại bên tai loan đến toàn thân, vẫn luôn tràn đầy lồng ngực.
Anh luôn ấp úng đối với lời ngon tiếng ngọt của cô, huống chi lúc này còn ở bên ngoài.
Cho nên có kích động thì anh cũng chỉ là ôm lấy cô, cúi đầu hôn bên tai cô, cách một lát mới nói với cô: “Tiểu Khê, chúng ta vẫn chưa tổ chức đám cưới.”
Lâm Khê sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhếch môi nở nụ cười.
Cô thoát khỏi lồng ngực anh, hai tay nắm lấy tay anh, nhìn anh cười nói: “Đám cưới là một loại hình thức tuyên bố với bên ngoài, chúng ta đã kết hôn quá lâu rồi, có đám cưới hay không cũng không quan trọng. Có điều em nhớ tới một chuyện, lần này, chúng ta tạm thời không trở về Tân An, trước tiên ở Vân Nam đi một vòng, sau đó vừa đi vừa dừng, từ từ trở về được không? Em tìm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp ảnh cho chúng ta.”
Nói xong dừng một chút, nói: “Thật ra em đã muốn làm vậy từ lâu, nhưng chỉ là bản thân em thì vẫn là nguy hiểm, ở cạnh anh em sẽ không sợ nữa.”
Lại hỏi anh: “Có thể chứ? Bên Tân An có chuyện gì gấp cần trở về ngay không?”
“Không có việc gì.”
Anh nói: “Khoảng thời gian này vốn dĩ là cố ý dành ra, có chuyện gì bên này cũng có thể xử lý.”
Mắt mày của cô lập tức cong cong, khóe môi nhếch lên, hiển nhiên vô cùng vui mừng, lại dựa vào lòng anh nói “cảm ơn”.
Hai người ở Xuân Thành hai ngày, sáng ngày thứ ba rời đi.
Nhạc Dĩ Mạn và Ngụy Trọng Hằng rời đi cùng ngày với họ.
Nhưng Nhạc Dĩ Mạn và Ngụy Trọng Hằng đến một thành phố nhỏ ở phía nam để hưởng tuần trăng mật, Lâm Khê và Lương Triệu Thành lại là đến Đại Lý ở phía bắc.
Một đêm trước khi đi, Ngụy Trọng Hằng và Nhạc Dĩ Mạn mời Lương Triệu Thành và Lâm Khê ăn cơm ở nhà mới của họ.
Lúc này Lâm Khê đã có thể miễn dịch với tình cảm ngọt ngào của hai người.
Nhà mới của hai người họ trang trí cổ kính, nguyên bộ nội thất bằng gỗ đỏ, đặc biệt là cái giường Bạt Bộ bằng gỗ lim trong phòng ngủ, Lâm Khê nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, đi quanh cái giường Bạt Bộ kia vài vòng.
Cô quay đầu nói với Nhạc Dĩ Mạn và Ngụy Trọng Hằng: “Hai người thích loại này?”
Mắt đầy nghi ngờ, đẹp thì đẹp, cô rất thích, nhưng thực sự không phải phong cách của Nhạc Dĩ Mạn và Ngụy Trọng Hằng.
Nhạc Dĩ Mạn cười nói: “Thật ra nhà này đều là do người lớn trang trí, nội thất là của hồi môn trong nhà, của hồi môn bọn họ đặt làm, bọn họ thích là được, dù sao anh chị cũng sẽ không ở đây lâu, sau này công việc của Trọng Hằng chủ yếu đều ở Tân An và Hoa Thành, cho nên anh chị hưởng tuần trăng mật xong thì có lẽ sẽ dọn đến Tân An ở. Anh chị thấy sơn trang Lâm Hải gần chỗ hai em không tệ, định đến lúc đó sẽ đến đó xem nhà. Tiểu Khê à, em rành bên đó, đến lúc đó em giúp anh chị xem nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận