Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 365 - Đều rất ngu ngốc 3

Lâm Khê làm một chút tờ rơi giới thiệu và tuyên truyền triển lãm tranh, đặc biệt cô còn làm một tờ rơi riêng biệt để nhằm chiêu mộ tác phẩm dự thi của học sinh sinh viên.
Chủ đề chính của triển lãm tranh và đặc điểm tác phẩm của học sinh sinh viên, cô đều giới thiệu chi tiết.
Như vậy bớt việc đi rất nhiều rồi.
Nhưng cho dù là như vậy, học sinh đến tìm cô tư vấn cũng nhiều, sau khi nhận được tác phẩm dự thi cũng phải chia ngành phân loại và sắp xếp hợp lý.
Như vậy lại càng bận hơn.
May mà ở phía sau Vương Nhiên, Tôn Minh Minh còn có Triệu Ức Tuyết đều giúp đỡ cô, đặc biệt là Vương Nhiên, hình như hầu hết bộ phận công việc cô ấy đều cùng làm với cô.
Chu Vân Vân và Hứa Đan cũng muốn giúp đỡ.
Lâm Khê trực tiếp từ chối Chu Vân Vân, nói với cô ta rằng cô không cần.
Cô sẽ không nhằm vào cô ta, tất cả mọi chuyện đều là việc chung làm chung, đối với tác phẩm dự thi của cô ta cũng đối đãi giống như các bạn học khác, nhưng đây không đại biểu với việc có muốn cùng làm việc với một người đã từng dùng những lời nói ác ý sau lưng để vu không cô, như vậy ngược lại sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí làm việc cũng mấy người khác.
Khi Hứa Đan nhắc đến việc giúp đỡ, cô lại không từ chối.
Cô nhờ cô ta giúp đỡ phụ trách theo dõi quá trình thu thập tác phẩm dự thi của học sinh của một khoa khác, là phải phụ trách tư vấn cho bộ phận học sinh bên đó, giải thích với bọn họ cần làm một tác phẩm như nào. Đợi sau khi bọn họ lấy ra bản thảo thì thỉnh thoảng sẽ đưa kiến nghị cho bọn họ, sau khi thu thập được tác phẩm dự thi thì mời bọn họ viết một lời giới thiệu đơn giản về tác phẩm của họ, rồi lại phân loại nộp cho Lâm Khê.
Hứa Đan từ nhỏ đến lớn chưa từng làm qua công việc vụn vặt như vậy, cô ta cũng không có khả năng giao tiếp với các bạn học khác, vì vậy rất nhiều chuyện thật ra là do Chu Vân Vân giúp đỡ cô ta làm.
Sau đó từ giữa tháng chín đến giữa tháng mười, tận một tháng, cô ta làm hơn một tháng công việc vụn vặt như vậy, chưa kể rằng cô ta chưa bao giờ tiếp xúc với những người lãnh đạo trong khoa trong viện hoặc là thầy Tề, hoặc ban chấp hành kế hoạch và điều hành triển lãnh tranh, đến cả Phó Vân Lương cũng chưa từng gặp qua một lần.
Vậy cô ta làm mấy cái này làm cái gì?
Làm người giúp việc cho Lâm Khê chắc?
Vương Nhiên với Tôn Minh Minh bên kia, Lâm Khê còn cùng bọn họ thảo luận về tác phẩm dự thi, lúc mở họp đại đa số thời gian chắc chắn cũng sẽ mang Vương Nhiên đi cùng.
Nhưng cô ta hình như bị cố tình tách ra khỏi những người có máu mặt bên trên.
Vì thế trái tim buồn bực cáu kỉnh vốn có lại càng thêm bực tức và ấm ức.
Sau khi giao nộp những tác phẩm dự thi đợt đầu của hạn chót đợt một vào cuối tháng mười, sau khi Lâm Khê với Vương Nhiên và Phó Vân Lương còn có ban chấp hành mở cuộc họp, cô ta về nhà cuối cùng cũng không nhịn được căm phẫn và bất mãn, nói hết chuyện này cho mẹ cô ta nghe.
Cảm xúc của Hứa Đan, những người khác ở trong ký túc xá đều phát giác được.
Thứ bảy tuần này tại nhà Lâm Khê, mấy người bọn họ vừa ngồi ăn đồ ngọt vừa ngồi nói chuyện, Tôn Minh Minh nói: “Tiểu Khê, tớ thấy Hứa Đan chắc hẳn là rất bất mãn, thật ra tớ có nghe người ở khoa bên kia nói, Hứa Đan đối với bọn họ có thái độ tư vấn rất lạnh nhạt, bọn họ có vấn đề gì thật ra đều là tìm Chu Vân Vân, cậu ta có phải là không phù hợp với công việc này, hay là thôi bỏ đi vậy.”
Vương Nhiên “xuỳ” một tiếng.
Cô ấy đương nhiên biết rõ ràng cách thức này nhất.
Cô ấy mang chút châm biếm mỉa mai, ngữ khí có chút lười biếng nói: “Cậu ta muốn chúng ta đi làm những công việc như là liên lạc này, trả lời câu hỏi tư vấn này, thu thập tác phẩm dự thi này, sau đó chúng ta tốt nhất là phân loại sắp xếp tác phẩm cho thật tốt, sau đó giao nộp cho cậu ta. Cậu ta cầm đi báo cáo với trợ giảng Phó còn có ban chấp hành, xong rồi xây dựng các tiêu chí sàng lọc và lựa chọn các bài dự thi cuối cùng.”
Nhưng mà bản thân Lâm Khê, lúc trước những công việc này đều là do bản thân cô làm.
Còn có trình tự của những công việc này, cụ thể phải làm như nào, phong cách sàng lọc tác phẩm dự thi, hiệu quả biểu đạt phải đạt được, phân đoạn chủ đề và một số công việc khác. Tất cả những cái này đều là do Lâm Khê sắp xếp ra, sau đó kiến nghị lên với ban chấp hành, ban chấp hành đấy toàn là những bậc thầy giỏi, hơi đâu mà quản mấy thứ tiểu tiết như này?
Vương Nhiên tin tưởng rằng, nếu như chuyện này ngay từ ban đầu giao cho Hứa Đan, cô ta sợ là chỉ biết thông báo với các khoa chuyện nộp tác phẩm dự thi, sau đó chọn ra một số tác phẩm dự thi mà cô ta cảm thấy đẹp rồi đem đi giao nộp.
Tôn Minh Minh nghe xong lời nói của Vương Nhiên lập tức cười khanh khách.
Triệu Ức Tuyết thong thả ung dung mà ăn một miếng bánh pudding sữa gừng, nói: “Thân phận cao quý nhưng số phận lại là đầy tớ.”
Thâm độc quá đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận