Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 198 - Tại sao lại như vậy 1

Chỉ là dù có tức nữa ông ta cũng không còn cách nào.
Như con thú bị giam mà đi vòng vòng trong văn phòng, cũng không rảnh để tìm người khác mà trực tiếp bảo thư ký Triệu gọi tài xế: “Đến nhà họ Lâm, tìm Lâm Khê và thằng nhãi kia.”
Nhưng ra khỏi cổng nhà máy, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, lúc này chỉ còn lại 40 phút, giờ mà tới nhà họ Lâm, mặc kệ Lâm Khê có ở nhà họ Lâm không, chờ ông ta đi rồi, cô nhất định không còn ở đó, bởi vì cô đến chỗ Quách Tự Văn để ký tên!
Vừa tưởng tượng đến nơi đây, trong lòng ông ta như bị lửa đốt, nghiến răng nghiến lợi nói với tài xế: “Đến văn phòng Hoà Cơ!”
Tài xế “vâng” một tiếng, yên lặng chuyển đầu xe.
Chờ lúc Lâm Khê tới phòng làm việc Hòa Cơ, Trần Đông Bình đã tới được nửa tiếng.
Ông ta tới văn phòng Hoà Cơ, trong lòng lại tức, nhưng cũng không dám bày sắc mặt ra với Quách Tự Văn chút nào. Cơn tức anh ách đều nhịn xuống, vặn vẹo gương mặt còn khó coi hơn người chết, chào hỏi xong, ngồi xuống rồi mới hỏi chuyện mua bán cổ phần này là thế nào.
Quách Tự Văn cười nói: “Đông Bình, ông biết tôi coi trọng nhà máy của các người thế nào, chuyện lớn như chuyển nhượng cổ phần, đương nhiên tôi không thể nào không coi trọng. Thế nên khi nghe nói cô Lâm Khê định chuyển nhượng cổ phần ra ngoài liền vận dụng quyền mua ưu tiên, để cô ấy trực tiếp bán cho tôi.”
“Có điều, Trần Dã là con trai lớn của Đông Bình ông, cho nên tôi gọi ông qua đây cũng là muốn hỏi ông xem, ông có muốn mua lại không.”
Thịt Trần Đông Bình trên mặt co rút, trong lòng phải gọi là ấm ức.
Ông cũng đã ký tên rồi, nửa tiếng trước tiên mới báo cho tôi là có bao nhiêu thành ý để tôi “mua” lại, còn mở miệng là con trai lớn, là ngại ông ta không đủ bực mình sao?
Nhưng đối với nụ cười lười biếng lại kiêu ngạo của Quách Tự Văn, ông ta có bực cũng không dám nói một câu nào với ông ấy, thậm chí chỉ một câu suồng sã cũng không dám nói.
“Cho nên ý của ông thế nào?”
Quách Tự Văn nói: “Cổ phần này, ông có ý mua không?”
Mặt Trần Đông Bình hết xanh lại trắng rồi lại đỏ.
Hai triệu rưỡi, ông ấy đã ra giá đã hai triệu rưỡi, muốn ông ta mua thế nào?
Ông ta cắn răng rồi lại cắn răng, nói: “Tổng giám đốc Quách, việc này có thể từ từ không, gấp như vậy tôi không thể quyết định ngay lập tức, hơn nữa việc này…”
Ông ta hạ quyết tâm nói: “Ông cũng biết đấy tổng giám đốc Quách, nhà máy là tâm huyết nhiều năm của tôi, cũng là vì đó là đứa con bất hiếu của tôi, tôi mới cho nó 30% cổ phần. Nghĩ rằng mặc kệ thế nào, trong tương lai nhà máy này cũng có một phần của nó, cho sớm cho trễ cũng như nhau, cũng có thể thuận tiện để nó sớm tiếp xúc với việc ở nhà máy, tương lai dễ tiếp nhận.”
“Nào nghĩ rằng tôi mới chuyển cổ phần cho nó không được mấy ngày, người nhà họ Lâm đã thu xếp bán đi. Nói ra đây thật sự là một việc nhà hỏng bét, vẫn mong tổng giám đốc Quách có thể giao việc này cho tôi, để cho tôi xử lý, coi như việc này chưa xảy ra đi.”
Nụ cười Quách Tự Văn phai nhạt đi, sắc mặt nghiêm túc hẳn.
Sắc mặt ông ấy luôn mang theo chút tự phụ, chây lười, ôn hòa, nhưng nghiêm túc cũng vô cùng có cảm giác áp bức.
Ông ấy nhìn Trần Đông Bình, lạnh nhạt nói: “Việc nhà? Xưởng trưởng Trần, việc nhà của ông tôi không có hứng thú, ông tự về mà xử lý. Nhưng hiện tại chúng ta đang bàn việc công, cô Lâm Khê cầm trên tay là hợp đồng chuyển nhượng giấy trắng mực đen có luật sư đóng dấu và chứng thực, vậy thì không phải việc nhà.”
“Nếu ông có ý mua lại, tôi tôn trọng ông, nếu ông không có ý thì tôi sẽ mua. Tôi cần một công xưởng cố định cung cấp sản phẩm có chất lượng đảm bảo, nếu các người làm không được, tôi sẽ rút toàn bộ đơn hàng sau này.”
Sắc mặt Trần Đông Bình lập tức trắng nhợt.
Cho dù đã hợp tác nhiều năm như vậy, người đối diện nói trở mặt là trở mặt, không có một câu dư thừa.
Ông ta cũng biết, đối phương có thể nói được làm được.
Mà bên phía mình, không có vị khách hàng và người môi giới đối diện này, nhà máy sẽ rơi vào tình cảnh gì.
Cả người ông ta lập tức bẹp xuống.
Thậm chí còn nghĩ, ông ấy muốn mua thì mua đi, ông ta mua 30% cổ phần kia cũng là hoàn toàn trói mình lại với nhà máy.
Nhưng mà hai triệu rưỡi, tưởng tượng đến hai triệu rưỡi này, ông ta đau như bị xẻo thịt.
Cho nên chờ Lâm Khê tới phòng làm việc, lúc này Trần Đông Bình đã bị Quách Tự Văn thu thập cho ngoan ngoãn.
Cũng chỉ có thể trừng mắt với Lâm Khê, trong lòng hận đến nhỏ máu cũng không có cách nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận