Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 124 - Cô ấy vui vẻ sao? 1

Mấy người nhà bà cụ Trương đi vào nhà họ Chu.
Vì đang là giờ ăn cơm nên người nhà họ Chu đều ở đây.
Có thêm vài người đi vào, quả thật là đến chỗ đặt chân cũng không có.
Tổng cộng chỉ có hai căn phòng, mỗi căn phòng to bằng lồng chim bồ câu, còn dùng màn vải ngăn cách mấy lần.
Bên trong là phòng của Chu Lai Căn và Trương Tú Mai, cách đó là một cái giường kéo ra cho cô con gái Chu Mỹ Châu, phòng bên ngoài đặt một chiếc giường tầng cho hai anh em Chu Gia Lượng và Chu Gia Bảo ngủ, bên ngoài đặt một cái bàn ăn cơm và một vài thứ đồ dùng gia đình lộn xộn.
Nông thôn mặc dù nghèo, nhưng chỗ ở vẫn rộng, làm gì có kiểu nhà ở này?
Trương Tú Mai kéo rèm cửa ngoài giường của con trai riêng của chồng ra, mời cháu gái cháu dâu ngồi lên giường, bà cụ Trương thì ngồi ở trước bàn cơm, chỗ mà bọn họ đã nhường ra.
Bà cụ Trương uống một ngụm nước rồi xụ mặt nói: “Tú Mai, có chuyện gì vậy? Chỗ Tiểu Khê có nhiều phòng như vậy, sao các con lại dọn ra ngoài ở chỗ này?”
Lúc ở nhà họ Lâm bà ta không dám mang khí thế của mình ra, nhưng ở chỗ này thì không ngần ngại gì nữa.
Nói đến đây, Trương Tú Mai lại phải gạt lệ.
Bà ta dè dặt liếc nhìn chồng mình, Chu Lai Căn đang sa sầm mặt ở một bên rồi lau nước mắt nói với mẹ mình: “Từ khi Lương Triệu Thành đó quay về, Tiểu Khê như biến thành một người khác vậy, cậu ta nói gì con bé nghe đó, chuyện gì cũng không chịu nghe theo con. Chúng con không còn cách nào, mẹ, mẹ không biết đấy thôi.”
Nghĩ đến mỗi tháng con trai riêng của chồng bị trừ đi hai trăm tệ tiền lương, thật khiến người ta không còn cách nào để bình tĩnh.
“Lương Triệu Thành?”
Bà cụ Trương cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông đứng bên cạnh Lâm Khê ở nhà họ Lâm vừa rồi là ai.
Khi bà cụ Lâm vừa mới qua đời chưa được bao lâu, bà cụ Trương cũng đã từng đến nhà họ Lâm xem qua một lần, đã từng gặp Lương Triệu Thành, nhưng cũng chỉ là hai người nhìn thấy nhau một chút. Nghe nói anh là người quen cũ của nhà họ Lâm, giúp xử lý hậu sự của bà cụ Lâm, ngoài ra không còn gì khác. Sau đó lúc bà ta đến lần nữa thì anh không còn ở đó, bà ta cũng không để trong lòng, cho nên lúc trước khi ở nhà họ Lâm, bà ta nhất thời không nhớ ra.
“Cậu ta là ai?”
Lúc này bà cụ Trương bắt đầu nổi khí thế, lý lẽ cũng nhiều hơn, mắng: “Một cô gái chưa lập gia đình mà chuyện gì cũng nghe theo một người đàn ông, con là mẹ ruột con bé, sao lại không quản con bé? Bây giờ con bé còn chưa lập gia đình, trừ mẹ ruột là con ra trong nhà không còn ai khác, sao con không mắng cho con bé tỉnh ra?”
Gương mặt Trương Tú Mai lúc đỏ lúc trắng.
Thầm nghĩ, đúng, con đúng là mẹ ruột của con bé, nhưng năm đó không phải đã bị mẹ ép kí giấy đoạn tuyệt quan hệ rồi tái giá sao?
Nhưng bà ta chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám trực tiếp phản bác mẹ mình.
Bà ta lẩm bẩm nói: “Mặc dù con bé chỉ có một mình, nhưng bây giờ con bé không nghe lời con, người của thôn Lâm Hạ ai cũng đứng về phía con bé, mẹ quên là ban đầu chúng ta đã kí giấy đoạn tuyệt quan hệ rồi sao? Người của thôn Lâm Hạ căn bản không đứng về phía chúng ta.”
Nói đến giấy đoạn tuyệt quan hệ, đối mặt với ánh mắt chỉ trích của con rể, sắc mặt của bà cụ Trương hơi thay đổi, trở nên mất tự nhiên.
“Vậy bọn họ cứ để cho con bé nghe theo lời người đàn ông kia? Có phải bọn họ lấy được lợi lộc gì từ cậu ta rồi không?”
Bà cụ Trương nghĩ đến điều gì đó, nói: “Vậy đồ đạc, nhà cửa của Tiểu Khê, hiện giờ không phải đều rơi vào tay người đàn ông kia rồi sao? Một cô gái còn chưa lập gia đình!”
“Hai người họ đính hôn rồi.” Trương Tú Mai nói.
“Là mẹ… là bà cụ Lâm trước khi lâm chung đã đặt mối hôn sự này cho hai người họ.”
“Ai biết là thật hay giả!”
Bà cụ Trương vỗ ‘ầm’ một cái lên bàn cơm, bát đũa trên bàn cũng rung theo một lượt.
Bà cụ Trương không ngừng trách mắng Trương Tú Mai rồi lại mắng Lâm Khê và Lương Triệu Thành, Chu Lai Căn nghe đến nổi giận, đứng dậy hắng giọng nhìn về phía con gái Chu Mỹ Châu. Đợi đến khi Chu Mỹ Châu đi theo cha mẹ mình ra ngoài rồi lại quay lại, liền nói với bà cụ Trương: “Bà ngoại, nói những chuyện đó cũng vô ích, bà không biết nhà chúng cháu bây giờ thảm thế nào đâu. Anh cháu và anh cả cháu ra ngoài giúp người ta nhóm lò rồi lại chuyển gạch, nhưng tiền lương đều bị ủy ban thôn của thôn Lâm Hạ khấu trừ hết.”
“Nói là muốn trừ đi số tiền một nghìn tệ trước đây mẹ cháu đã mượn từ chỗ chị về cho mọi người. Bây giờ nhà cháu chỉ ở chỗ này, mỗi tháng cũng phải mất mấy chục tệ tiền thuê nhà, cháu và em trai đi học, vài ngày nữa là phải đóng một số tiền lớn nộp học phí, bây giờ ngay cả tiền ăn cơm cũng sắp không còn rồi. Bà ngoại, bà có thể trả lại một nghìn tệ kia cho nhà cháu được không?”
Tiếng nhao nhao cãi cọ trong phòng hơi ngừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận