Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 209 - Cậu Lương 3

Anh ngẩng đầu lên, nói: "Cô Ngụy à, mặc dù tính tình của Tiểu Khê hơi năng động hồn nhiên nhưng không hề có bất kỳ vấn đề gì về phẩm hạnh đâu. Chẳng hay hôm nay cô chủ nhiệm Ngụy tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Cô Ngụy khá sửng sốt.
Đương nhiên phẩm hạnh của Lâm Khê không hề có vấn đề, tại sao đối phương lại chợt thốt ra một câu như vậy chứ?
Bà ấy nhanh chóng phản ứng kịp, cảm thấy khá buồn cười, đối với chuyện anh vừa mới mở miệng đã bảo vệ Lâm Khê như vậy làm bà ấy rất vui mừng, sắc mặt cô Ngụy dịu đi, cười nói.
"Có lẽ cậu Lương hiểu lầm gì đó rồi, hôm nay tôi mời cậu tới đây không phải vì nghi ngờ thành tích của Tiểu Khê là giả đâu. Lần này xếp hạng của em ấy rất tốt, tiếng Anh đứng nhất, ngữ văn đứng thứ ba, hơn nữa bài văn em ấy viết cũng không bị trừ điểm, nếu em ấy muốn gian lận thì cũng không thể nào gian lận được đến mức đó."
Nếu một học sinh kém có thể gian lận và đạt được thành tích giống như vậy thì làm sao có thể trở thành học sinh đứng nhất lớp chứ?
Cô Ngụy nói xong liền lắc đầu, có điều nụ cười trên mặt lại dần phai nhạt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Bà ấy lấy một phong thư từ góc bàn làm việc ra và nói: "Tôi mời cậu đến đây là để thông báo cho cậu biết về việc thi tuyển sinh đại học của Lâm Khê."
"Cậu Lương thấy đấy, đây là thông báo mà chúng tôi vừa mới nhận được lúc sáng nay từ Học viện Mỹ thuật Bắc Thành, trong đây có viết là yêu cầu Lâm Khê đến tham gia kỳ thi năng khiếu của họ vào tháng hai."
Bà ấy nói xong thì dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Cậu Lương, cậu là chồng của Lâm Khê, chắc hẳn cũng biết chuyện Lâm Khê đăng ký nguyện vọng vào Học viện Mỹ thuật."
"Nhưng mà cậu nhìn thành tích hiện tại của Lâm Khê đi, số điểm này đã vượt xa ngưỡng trọng điểm, với số điểm này mà muốn đăng ký vào trường trọng điểm Đại học Khoa học Chính trị - Luật hoặc Học viện Ngoại ngữ thì chắc hẳn sẽ không thành vấn đề."
"Thậm chí với tốc độ tiến bộ như hiện tại của Tiểu Khê, nói không chừng ngay cả Đại học Bắc Thành cũng không phải là không có khả năng."
"Mấy hôm trước tôi đã nói vấn đề này với Lâm Khê rồi nhưng mà em ấy vẫn khăng khăng muốn đăng ký vào Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, tôi cảm thấy như vậy sẽ là một sự lãng phí đối với thành tích học tập xuất sắc của em ấy."
Nói đến đây, bà ấy lại dừng lại và cẩn thận quan sát Lương Triệu Thành ngồi đối diện, có điều vẻ mặt đối phương trông rất nghiêm túc khiến bà ấy không nhìn ra được cảm xúc hiện tại của người nọ.
Trong lòng cô chủ nhiệm Ngụy càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình.
Tính tình Lâm Khê rất tốt, tính cách mềm mỏng nhỏ nhẹ, rất dễ bị người khác ảnh hưởng, hơn nữa vị này vừa nhìn đã biết là một người có tính cách mạnh mẽ, có lẽ chuyện học ở Hoa Thành chính là ý của người này.
Trong lòng bà ấy cảm thấy khá khó chịu, sau khi điều chỉnh cảm xúc thì từ tốn nói: "Cậu Lương à, tôi muốn biết có phải chuyện này có liên quan đến cậu Lương hay không? Lâm Khê là một đứa bé coi trọng tình cảm, năm đó vì chuyện ông nội và bà nội em ấy có vấn đề mà bị trễ mất mấy năm học tập."
"Nếu như không phải lần này em ấy đi đọc lại thì sợ rằng sẽ không ai biết được Tiểu Khê thông minh đến mức đó, em ấy rất tố chất trong phương diện học tập."
"Rõ ràng thành tích tốt như vậy nhưng em ấy lại chỉ bằng lòng đi học ở Hoa Thành mà không hề xem xét đến những trường đại học khác, vì thế nên tôi đoán rằng em ấy làm như vậy có thể là do bị cậu Lương gây ảnh hưởng gì đó."
Có phải cô bị anh ảnh hưởng không?
Lương Triệu Thành nghĩ đến cuộc tranh luận của hai người trong khoảng thời gian trước đó, bởi vì Phương Đại Phú cho cô một số thông tin về Đại học Hồng Kông Trung văn mà cô đã nói sẽ cân nhắc đến Đại học Hồng Kông Trung văn vì ở đó gần Tân An, cũng có thể nói là vì anh.
Vì vậy, lúc cô chủ nhiệm Ngụy nói điều này, anh hoàn toàn không thể phủ nhận.
Cô chủ nhiệm Ngụy thấy anh vẫn cứ im lặng nên trong lòng càng thêm chắc suy đoán của mình là đúng.
Bà ấy hạ khóe môi xuống nói: "Cậu Lương à, tôi cũng biết, nếu như Lâm Khê đăng ký vào Đại học Bắc Thành hoặc đại học ở những thành phố khác thì khoảng cách giữa vợ chồng hai người sẽ trở nên xa đi. Nhưng mà tôi cảm thấy vấn đề này vẫn có thể khắc phục được."
"Dù sao học đại học vẫn có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, thời gian hai người đoàn tụ có rất nhiều. Cậu Lương, Lâm Khê em ấy vẫn còn nhỏ, bất kể học đại học như thế nào thì cũng đều liên quan đến chuyện cả đời, vì thế hôm nay tôi mới cố ý mời cậu tới đây và muốn thảo luận cẩn thận với cậu Lương đây, xem thử xem có thể nhờ cậu Lương khuyên nhủ em ấy không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận