Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 139 - Chồng của tớ 1

Hai người họ bàn chuyện ở phòng làm việc của Hạ Hướng Viễn.
Đúng như lời Hạ Hướng Viễn nói, nhà xưởng này đơn sơ chật chội, lỗ hổng an toàn rất lớn, một khi gặp hỏa hoạn, mấy trăm công nhân chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn. Hiệu quả thông gió cũng kém, công nhân làm việc nghỉ ngơi trong môi trường như vậy trong một thời gian dài cũng sẽ có ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với cơ thể.
Trong thành phố nhà máy không ngừng mọc lên, công nhân không ngừng tràn vào này, mọi người đều rất bận rộn. Bận làm ăn, bận kiếm tiền, một ông chủ có thể xem xét đến sự an toàn của nhà xưởng, sức khỏe của công nhân cũng không có nhiều.
Trước nay anh vẫn luôn là một người tỉnh táo.
Hạng mục này anh cảm thấy rất có ý nghĩa, cũng sẽ không cự tuyệt.
Huống chi Hạ Hướng Viễn như vậy, anh ấy đã tìm đến cửa, anh đương nhiên sẽ gặp.
Hai ngày sau Triệu Bắc cùng một nhà thiết kế đi tham quan nhà xưởng và kí túc xá của công nhân của Hạ Hướng Viễn.
Có điều khi tham quan xong, Hạ Hướng Viễn lại đích thân đến phòng làm việc của Lương Triệu Thành, bàn bạc với anh về ý tưởng và dự tính của việc xây lại.
Bản thân anh ấy rõ ràng đưa ra rất nhiều yêu cầu, không chỉ là phòng cháy chữa cháy, cải thiện môi trường, an ninh, còn có vấn đề an toàn của phòng thiết kế. Thậm chí còn bày tỏ hi vọng có thể có camera giám sát suốt hai mươi tư giờ. Lúc này cũng đã có camera giám sát, nhưng không có internet, cụ thể là phát triển đến trình độ nào Hạ Hướng Viễn cũng không biết rõ.
Anh ấy bàn việc với Lương Triệu Thành, cũng nhìn phản ứng của anh.
Phát sinh sự thay đổi của Lâm Khê, trong đó chủ yếu nhất là sự thay đổi về quan hệ giữa cô và Lương Triệu Thành.
Mà đây cũng có thể là ngọn nguồn đưa đến sự thay đổi của tất cả sự việc khác.
Hạ Hướng Viễn cũng không xác định sự thay đổi này rốt cuộc là do Lâm Khê thay đổi hay là do Lương Triệu Thành thay đổi tạo nên.
Nhưng tiếc là, kiếp trước anh ấy không biết gì về Lương Triệu Thành, cũng vì vậy mà không có cách nào phán đoán.
Hai người nói chuyện công việc xong, Hạ Hướng Viễn bắt tay với Lương Triệu Thành rồi rời đi.
Cũng không nói bất kì chuyện riêng nào.
Chỉ là trong lúc nhắc đến chuyện xây lại thì có thể sẽ phải chặt đi một cái cây to ở bên ngoài nhà xưởng, Hạ Hướng Viễn nói: “Giữ nó lại đi, đối với người khác mà nói đây cũng chỉ là một cái cây, bỏ hay không cũng không có vấn đề gì. Nhưng đối với người chú trong tộc tôi mà nói, cái cây này là bảo bối của chú ấy, nếu như mất rồi thì giống như sự tưởng niệm suốt nửa đời người cũng biến mất.”
Lương Triệu Thành nhìn anh ấy, một ánh mắt trầm trầm lại sắc bén như dao, một ánh mắt lại giống như hoàng hôn, một hoàng hôn vô tận.
Khi Hạ Hướng Viễn rời khỏi công ti của Lương Triệu Thành lại quay đầu lại nhìn một lần nữa.
Lúc bàn chuyện, hai người không hề nhắc đến bất cứ chuyện gì ngoài công việc, ngay cả thôn Lâm Hạ cũng không đề cập đến. Nhưng cũng chính vì như vậy, thực ra giữa hai người vẫn luôn căng thẳng, thậm chí có thể nói là hiểu lòng mà không nói.
Hạ Hướng Viễn là người đã sống được cả một đời, trải qua bao nhiêu năm thăng trầm chìm nổi, anh ấy có thể bình tĩnh mà phân phối lòng người, khống chế mọi việc đi đúng hướng.
Nhưng anh ấy phát hiện ra Lương Triệu Thành lại vững chắc đến không có một kẽ hở để người ta có thể chui vào.
Nhưng đồng thời, anh ấy cũng cảm nhận được sự thù địch, sự thù địch rất sắc bén giữa đàn ông.
Anh có lòng thù địch với anh ấy, là vì anh quan tâm Tiểu Khê.
Vậy tại sao kiếp trước anh lại buông bỏ Tiểu Khê?
Để cho người nhà họ Chu chà đạp Tiểu Khê như vậy?
Hạ Hướng Viễn chỉ cảm thấy trong lòng dần dần dâng lên một ngọn lửa lạnh, chỉ là một ngọn lửa rất nhỏ, nhưng lại thiêu đốt tâm can khiến anh ấy đau đớn.
Triệu Bắc cũng tham gia buổi họp thảo luận phương án.
Đợi đến khi Hạ Hướng Viễn đi rồi, anh ấy nhìn Lương Triệu Thành, thấy anh thu dọn máy tính xách tay trên bàn cũng chuẩn bị rời khỏi phòng họp.
Rõ ràng toàn bộ buổi họp đều là bàn việc công, rõ ràng trên gương mặt Hạ Hướng Viễn và Lương Triệu Thành đều không nhìn ra được gì, nhưng Triệu Bắc vẫn cảm nhận được gió nổi mây vần dưới sự bình tĩnh đó.
“Anh Thành.”
Triệu Bắc nói: “Chúng ta thật sự sẽ nhận hạng mục này sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận