Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 381 - Chịu trách nhiệm 3

Sắc mặt Hứa Đan trắng bệch, cô ta lẩm bẩm nói: "Nhưng mà... nhưng mà không phải là Lâm Khê tự từ chức lớp phó học tập hay sao? Cậu ấy cũng đã nộp đơn xin về Tân An, chỉ đơn giản là cậu ấy muốn về nhà thôi mà. Chẳng phải đó là chuyện rất tốt đối với cậu ấy sao thầy?"
Nói đến đây, vành mắt cô lại bắt đầu ửng đỏ.
Cô ta cảm thấy trái tim bị đè ép đến mức sắp nổ tung rồi.
"Vậy thì sao?"
Thầy Hầu lắc đầu nhìn cô ta rồi nói: "Em ấy đã từ chức ủy viên nhưng chính xác là do cha mẹ em đã tố cáo với nhà trường. Hiện tại em ấy đang sống ở ngoài trường, thậm chí còn nộp đơn xin đến Tân An cũng thật sự là để tránh mặt em. Còn chuyện Lâm Khê nghĩ như thế nào thì đó là chuyện của em ấy, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện cha mẹ em gây áp lực lên nhà trường."
Hứa Đan: "..."
Tại sao lại là hai chuyện không liên quan đến nhau chứ?
Rõ ràng là Lâm Khê tự muốn như vậy, thế mà cuối cùng cô ta lại phải gánh chịu sự chỉ trích của tất cả mọi người!
Thầy Hầu thấy cô ta như vậy cũng vô cùng đau đầu, suy nghĩ một chút mới nói: "Muốn tháo chuông thì phải cần người buộc chuông, dù sao chuyện này em vẫn nên tìm Lâm Khê để nói chuyện! Em ấy không phải người không biết phải trái."
"Trước đây khi các em mới khai giảng, Chu Vân Vân từng dùng những lời lẽ xúc phạm nói xấu sau lưng em ấy nhưng sau đó em ấy cũng chỉ trách mắng Chu Vân Vân một trận, nói rằng chuyện đã qua thì cứ để nó qua, chỉ cần Chu Vân Vân không tái phạm nữa thì Lâm Khê em ấy cũng sẽ không tiếp tục truy cứu."
"Tình huống hiện tại của em, nếu nói đến nguyên nhân gốc thì vẫn do em và cha mẹ em không đúng. Mặc dù bên ngoài đồn đãi tin này không đúng lắm nhưng cũng không hẳn là sai, chuyện này em cũng không bị oan uổng đâu. Thật ra ý định ban đầu khi cha mẹ em tìm lãnh đạo trường cũng đúng như những gì đang lan truyền trong trường. Em hãy suy nghĩ kỹ càng lại, tìm Lâm Khê và chân thành xin lỗi em ấy, cầu mong em ấy tha thứ cho em đi!"
Thật sự chỉ có Lâm Khê mới có thể giải quyết được chuyện này...
Ông ấy chỉ thiếu điều muốn nói thẳng ra với Hứa Đan là kêu cô ta đứng đó cho Lâm Khê la mắng một lúc là xong, chắc chắn Lâm Khê sẽ có cách để giúp đỡ giải quyết tình trạng khó khăn của Hứa Đan.
Trong lòng Hứa Đan chứa đầy sự uất ức và buồn giận, cô ta rời khỏi văn phòng thầy Hầu trong bộ dạng hồn bay phách lạc.
Cô ta ngồi bên ngoài một lúc thật lâu, đưa mắt nhìn mới thấy trời đã sắp tối, liếc nhìn tốp năm tốp ba sinh viên ra ra vào vào cổng ký túc xá ở phía xa, nhìn cảnh bọn họ cười đùa vui vẻ với nhau rồi đi về phía lối vào sáng đèn của ký túc xá, trong giây lát càng thêm khó chịu hơn.
Cuối cùng, cô ta vẫn đến nhà họ Lâm tìm Lâm Khê.
Cô ta không còn cách nào khác.
Bởi vì cô ta biết, chiều hôm sau Lâm Khê sẽ đi.
Địa chỉ là thầy Hầu cho cô ta.
Ở chung phòng hai tháng, những người khác trong phòng đã sớm coi chỗ này của Lâm Khê là một điểm tụ tập, mỗi khi đến cuối tuần đều tới đây ăn uống chơi đùa, nhưng mà cô ta thậm chí còn không biết cụ thể Lâm Khê sống ở tầng nào, số nhà bao nhiêu.
Cô ta lần mò theo địa chỉ tìm đến nơi, cô ta đứng do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nhấn chuông cửa.
Người mở cửa là một người lớn tuổi.
Là thím Ngô.
Nhưng mà Hứa Đan cũng biết thím Ngô, trước đây bà ấy đã từng đến ký túc xá đưa đồ cho Lâm Khê.
Khi nhìn thấy Hứa Đan, bà ấy hơi sửng sốt, lập tức cười nói: "Ôi chao, có phải cháu là bạn cùng phòng của Tiểu Khê đúng không? Trước đây thím đã từng gặp cháu một lần rồi, cháu đến đây tìm Tiểu Khê à?"
Nụ cười và giọng nói rất nồng hậu, trông như không hề có bất kỳ thành kiến nào với cô ta...
Nhưng cô ta không biết, cho tới bây giờ Lâm Khê chưa từng kể cho thím Ngô biết về mâu thuẫn của cô với bạn cùng phòng.
Có điều lúc đầu thím Ngô từng hỏi tại sao chỉ có mấy người Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết, Tôn Minh Minh thường xuyên đến nhà ăn uống chơi đùa, còn hai bạn còn lại sao lại không đến, có phải bọn họ sống không hợp nhau không?
Lâm Khê lập tức nói: "Không có đâu thím, do các cậu ấy đều là người thành phố Bắc chính gốc, mỗi khi đến cuối tuần đều sẽ về nhà nên làm sao có thời gian rảnh đến đây được chứ?"
Nghe vậy, thím Ngô không tiếp tục hỏi nhiều nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận