Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 230 - Chị ấy thích là được 3

Ngày hôm sau ngồi tàu hỏa.
Đi thành phố Bắc tám ngày, Lâm Khê thu dọn đồ đạc trong một cái hành lý cỡ lớn cùng với một cái hành lý cỡ vừa.
Chủ yếu là thành phố Bắc lạnh, chỉ với hai bộ quần áo chống rét của bản thân cô và Trần Dã đã chiếm hơn nửa diện tích vali rồi, sau đó còn có chuẩn bị quà cho mọi người bên nhà họ Lương nữa.
Cái vali đấy là cô đi bách hóa Tân An mua, một loại vali du lịch nhập khẩu.
Bởi vì lần này đi thành phố Bắc, Lâm Khê còn đặc biệt đến trung tâm thương mại mua ba cái vali với ba kích cỡ lớn vừa nhỏ, thật ra cũng không phải hãng hàng xa xỉ gì, nhưng ba cái vali đấy cũng đã tiêu hết hơn tám trăm tệ của cô.
Hôm đó Lâm Khê mua về xong đặt ở trong gian nhà chính, lúc Triệu Bắc đến nhà ăn cơm nhìn thấy còn nhấc nhấc lên vừa nhẹ nhàng vừa tiện lợi, chủ yếu là có thể kéo đi cũng rất tiện lợi. Bình thường đặt trong nhà còn có thể đựng quần áo, cho nên anh ấy hỏi Lâm Khê cái vali đó bao nhiêu tiền, lúc đón năm mới anh ấy cũng phải về nhà, lát nữa cũng sẽ đi mua một cái. Lâm Khê còn chưa nói gì, thím Ngô từ phòng bếp bưng thức ăn ra chuẩn bị đưa đồ ăn lên đã nói: “Mua cái này làm cái gì? Tám trăm bảy mươi sáu tệ, thậm chí một năm cũng dùng không nổi một lần. Ôi trời, đúng thật là, cả nhà người ta đón năm mới chuẩn bị áo quần đồ ăn cũng không tiêu nhiều đến như này.”
Sao thím Ngô biết hay vậy?
Hôm đó Lâm Khê mua rất nhiều đồ, xách không nổi trực tiếp nhét vào trong vali, lúc về thím Ngô giúp đỡ thu dọn, nhìn thấy hóa đơn nhét bên trong túi quần áo mới biết được.
Hơn tám trăm tệ á?
Triệu Bắc bị dọa đến sợ hãi, hoài nghi mà nhìn Lâm Khê, Lâm Khê gật đầu sau đó còn rất nghiêm túc giải thích: “Tuy là có chút đắt nhưng rất tiện lợi lại bền chặt, món đồ này giống với đồ dùng trong nhà vậy, dùng nhiều năm em mới phải mua một lần, khẳng định là phải mua cái có chất lượng tốt, bền chắc, như vậy nhìn sẽ lại thấy thích mắt rồi.”
Lâm Khê cũng không thường đi dạo, nhưng vừa đi dạo thì chính là mua mua mua, cũng sẽ không nhìn giá bởi vì cô nhìn cái gì cũng cảm thấy rẻ, hoàn toàn không cần phải nhìn giá. Lúc này đây cô đã không còn phải là Lâm Khê lúc mới xuyên qua đây đến cả tiền học lại cũng không có nổi còn phải đi tìm người thuê tạm ứng tiền thuê nhà nữa rồi.
Nhưng không thể khiến người thân bên mình lo lắng được, như vậy cũng không quá tốt, cô thích khiêm nhường, vẫn nên chú ý đến hình tượng giản dị của bản thân.
“Ai da, cái thứ màu mè như này thì bền chắc được cái gì cơ chứ.”
Thím Ngô không cho Lâm Khê chút thể diện nào, bà ấy trực tiếp nói: “Chỉ là màu sắc đẹp đẽ, nhiều tiền như vậy, cháu mua một cái vali bằng gỗ mun, còn có thể được truyền lại cho các thế hệ con cháu sau này dùng. Mấy cái vali tương đương như này, thím cũng không phải chưa từng nhìn qua, là ở trong khu trung tâm thương mại lớn ấy, chỉ với mấy chục tệ là có thể mua được, chất lượng cũng rất tốt. Tuy cũng không đáng nhưng còn tốt hơn là bỏ ra nhiều tiền mua cái này, ôi trời.”
Thím Ngô ở nhà họ Lâm lâu rồi, Lâm Khê và Trần Dã lại chẳng có một người trưởng bối nào, có lúc bà ấy không tránh được thay bọn họ bận tâm.
Lâm Khê sờ mũi rồi cười, không phát ra tiếng.
Thím Ngô nhìn bộ dạng của cô liền biết rằng căn bản nghe không vào tai, nói rồi cũng không có tác dụng, bà ấy quay đầu nhìn nhìn, không dám nói Lương Triệu Thành, cho nên chuyển sang Trần Dã: “Tiểu Dã à, lúc cháu và chị cháu đi dạo phố thì cũng phải khuyên chị cháu một chút chứ.”
Trần Dã quét mắt nhìn cái vali kia một cái, lông mày cũng không động một chút, cậu lầu bầu nói: “Chị thích là được, muốn mua cứ mua thôi.”
Biểu cảm đấy ngoại trừ có thêm chút thiếu kiên nhẫn người chê quỷ hờn, ít đi chút sự trầm ổn được tôi luyện bởi năm tháng và chiến tranh ra thì lại có thể có chút hình bóng của Lương Triệu Thành.
Thím Ngô và Triệu Bắc: ...
Thím Ngô cạn lời quay người đi, lầm bầm cằn nhằn: “Ai da, hai người cứ từng đứa từng đứa nuông chiều nó đi, từ lớn đến nhỏ, nuông chiều nó thành cái bộ dạng gì rồi kia kìa.”
Lâm Khê cười, đi lên khoác lấy cánh tay của thím ngô, thắm thiết nói: “Người nuông chiều cháu nhất không phải là thím sao? Thím Ngô, cháu và thím đi lấy đồ ăn đi, ai ui, không phải cháu đã nói qua với thím rồi à, lúc nấu cơm phải đeo găng tay vào sao? Nếu như bị nứt nẻ thì không tốt, còn có kem dưỡng da tay cháu mua cho thím cũng phải thoa hàng ngày nữa.”
Tân An chỉ có lạnh mấy ngày như thế thì lấy đâu ra nứt nẻ chứ, nhưng thím Ngô vẫn bị cô dỗ ngọt đến trái tim nóng rừng rực mà đi vào phòng bếp, chuyện về vali kia cũng quên luôn.
Ôi chao, Tiểu Khê nhà bà tốt biết bao, nó mà có tiền thì bà cũng không nỡ cắt xén của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận