Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 60 - Tới 1

Lâm Khê đặt ly nước trên tay lên bàn, tay ôm ngực, nói: “Chu Mỹ Châu, chị và em chỉ mới quen biết nhau được hai mươi ngày, nhưng Huệ Huệ đã ở đây mấy năm rồi, cảm tình giữa chị với con bé đương nhiên là tốt hơn, chị đối tốt với con bé không phải là bình thường sao? Đừng gọi chị là chị em, chị họ Lâm, em họ Chu, chị đã không biết tới em mười mấy rồi, sau đó em đột nhiên nhảy ra, chẳng lẽ chị có cái gì thì phải cho em hết sao? Ai dạy cho em cái ý nghĩ này? Đừng nằm ra đất ăn vạ chị, nơi này là thôn Lâm Hạ, không phải là thôn nhà họ Chu, em dám nằm ra đất khóc lóc om sòm, chị liền khua chiêng gõ trống gọi người của toàn thôn tới xem xem có phải là chỉ cần em mở miệng đòi hỏi là chị phải cho em hết hay không.”
Chu Mỹ Châu: “...”
Cô ta không biết “chị” của cô ta sao tự nhiên lại biến thành như thế này?
Nhưng cô ta không có cách nào khác, vừa xấu hổ vừa tức giận lại vừa ủy khuất, xoay người hung hăng đẩy Huệ Huệ một cái rồi khóc lóc lao ra ngoài.
Chu Mỹ Châu chạy đi, trong phòng trước tiên yên tĩnh vài giây một cách kỳ lạ, sau đó Lâm Khê hỏi Huệ Huệ mới vừa rồi bị đẩy đến lảo đảo, bây giờ đã đứng yên được lại một câu: “Em không sao chứ, Huệ Huệ?”
Huệ Huệ mím môi, lắc đầu.
Cô bé có chút khẩn trương, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ.
Cô bé không thích Chu Mỹ Châu.
Từ lúc Chu Mỹ Châu dọn đến nơi này, mỗi lần cô ta thấy cô bé có cái gì là lại quay đầu tìm Lâm Khê đòi cái đó, hoặc là tỏ vẻ đáng thương bán thảm, hoặc là làm nũng giả bộ đáng yêu mà đòi hỏi, dù sao cô bé có cái gì, ngày hôm sau liền xuất hiện ở trên người Chu Mỹ Châu cái đó. Sau đó Chu Mỹ Châu sẽ chạy tới tìm cô bé khoe khoang, nói cái của cô ta còn tốt cái của cô bé, làm cô bé phiền muốn chết.
Mới vừa rồi cô bé đeo vòng cổ ngọc trai ra ngoài liền gặp được Chu Mỹ Châu, sau đó đôi mắt Chu Mỹ Châu lăm le nhìn chằm chằm vòng cổ của cô bé, nói: “Ủa, Huệ Huệ, đây không phải là vòng cổ của chị gái chị sao?”
Lúc ấy cô bé đã thấy không ổn rồi.
Không nghĩ tới kết quả thế mà thành ra như bây giờ.
“Chị Lâm, đều là em không tốt.”
Sau đó cô bé tự mình tháo vòng cổ ra.
“Cứ đeo đi, chuyện này thì có liên quan gì tới em chứ, làm sao em lại không tốt?”
Lâm Khê duỗi tay nắm lấy tay cô bé, cười nói: “Sau này, em sẽ gặp được nhiều người hơn, nếu như người khác phạm sai lầm thì cũng đừng cái gì cũng ôm lên người mình, cái này cho em thì em cứ đeo, đừng bởi vì một chuyện như vậy mà tháo ra không bao giờ đeo nữa, như vậy sẽ làm chị đau lòng, biết không? Chúng ta không có làm sai cái gì, vậy nên không cần phải cúi đầu, không cần phải né tránh, nhưng phải đúng lý hợp tình, như vậy mới thản nhiên hào phóng hơn người khác được.”
Tôn Văn Thục vẫn luôn không nói gì.
Nói thật, dì ấy có chút khiếp sợ với thái độ của Lâm Khê đối với Chu Mỹ Châu vừa rồi.
Tuy rằng Trương Tú Mai ngày hôm qua và sáng hôm nay đã chạy tới kể lể với dì ấy, nhưng thật sự tận mắt thấy được sự thay đổi của cô, dì ấy vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Lời này của Lâm Khê làm dì ấy nghĩ đến chuyện của nhà mình, nhìn thoáng qua con gái lớn, mũi có hơi chua xót.
Dì ấy duỗi tay kéo Huệ Huệ đến bên người mình, duỗi tay xoa xoa lưng cô bé, nói: “Chị Lâm cho con đeo thì con cứ đeo đi.”
Tôn Văn Thục ngẩng đầu nhìn lâm khê, nói: “Tiểu Khê, có lẽ cháu không biết, đứa nhỏ này từ nhỏ đã có tính cẩn trọng với mọi chuyện, có điều chuyện này cũng là trách dì.”
“Người ở quê bên kia trọng nam khinh nữ, sinh được con trai, mẹ chồng sẽ chạy trước chạy sau hầu hạ con dâu ở cữ, giúp con dâu bồng con, nếu ở nhà hay ở bên ngoài nghe được con dâu sinh con gái, thì ngay cả cửa cũng không bước vào. Dì sinh Huệ Huệ hơn hai năm lại không có thai, con bé khi còn nhỏ đã chịu không ít tủi cực, sau đó lại có Đồng Đồng, kế hoạch hoá gia đình không cho sinh tiếp, hai đứa nhỏ ở nhà cũng không biết nghe được người khác nói cái gì, Huệ Huệ lớn hơn chút, hiểu được những gì bọn họ nói, nên cái gì cũng giữ trong lòng, tự trách mình sao lại không phải là con trai, làm dì ở quê bị người ta khinh bỉ.”
“Mẹ.”
Huệ Huệ nhẹ giọng kêu một tiếng.
Tôn Văn Thục vỗ vỗ lưng cô bé, sau lại ngẩng đầu nhìn Lâm Khê, nói: “Sau đó dì đi theo chú Lý đến nơi này sống, ở đây, gặp ai cũng khuyên dì thừa dịp ở bên ngoài, lén sinh một đứa con trai, chỉ có bà nội cháu, bà ấy biết thân thể dì không tốt nên khuyên dì đừng sinh, nói cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng mình, nếu mạng còn không có, cái gì cũng không, để lại hai đứa nhỏ thì phải làm sao bây giờ? Sẽ không có ai trông coi con cho, cứ nhìn cháu rồi nhìn Tiểu Dã xem, không có bộ xương già này của bà ấy thì không biết cháu sẽ bị người chà đạp thành cái gì, nếu để bà nội cháu nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cháu, nhất định sẽ thực an nghỉ.”
Nói tới đây, giọng nói dì ấy đã có chút nghẹn ngào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận