Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 177 - Lời lẽ khẩn thiết 1

Ra khỏi sân nhà họ Trần, Trần Dã quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Vẫn là cái sân bốn năm trước.
Vẫn là toà nhà kia.
Đến cả mấy cây hoa lan trắng ở phía sau cũng đều giống mấy năm trước như đúc.
Nơi này có kỷ niệm đẹp nhất của cậu, cũng có kỷ niệm đau khổ nhất của cậu.
Lâm Khê thấy hai mắt cậu đỏ lên, sau đó cắn răng im lặng không lên tiếng mà lên xe.
“Chị, bọn họ biết.”
Trên xe, Trần Dã ngồi ở ghế sau đột nhiên nói: “Chuyện người đàn bà kia làm, bọn họ đều biết, chỉ là mắt nhắm mắt mở, dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của Trần Gia Phúc, Trần Gia An, bọn họ đã sớm đưa ra lựa chọn.”
Năm đó mẹ cậu vừa mất, bọn họ lập tức để cho người đàn bà kia vào cửa là đã đưa ra lựa chọn.
Năm đó cậu đang phẫn nộ nên không biết, chỉ như một con dã thú bị thương mà biểu lộ sự phẫn nộ của mình.
Nhưng hiện giờ, dường như đột nhiên cái gì cậu cũng hiểu ra.
“Tìm bọn họ cũng vô dụng.”
Cậu nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: “Bọn họ không nghĩ sẽ xử lý người đàn bà kia như thế nào đâu, hẳn là chỉ nghĩ phải đối phó chúng ta như thế nào. Còn có chị và anh rể nữa, cho nên vì sao chúng ta phải đến tìm họ, em nhìn thấy bọn họ là bực mình.”
Chờ cậu trưởng thành, cậu có năng lực rồi, thế nào cũng sẽ dẫm bẹp số tiền bẩn thỉu của họ.
Lương Triệu Thành ở phía trước vững vàng lái xe.
Lâm Khê thở dài trong lòng.
Cô duỗi tay xoa xoa tóc Trần Dã, Trần Dã xụ mặt, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng tốt xấu gì cũng không có nổi giận.
“Chị muốn mượn cơ hội này để làm khó dễ, giải quyết bọn họ nhanh.”
Lâm Khê nở một nụ cười, nói: “Em còn nhỏ, nếu chờ bọn họ chạy tới tìm chúng ta muốn giành quyền giám hộ và nuôi dưỡng em, chúng ta sẽ rất bị động. Em yên tâm, có anh rể em mà, không cần lo bọn họ đối phó chúng ta.”
Nói xong cô quay đầu nhìn Lương Triệu Thành đang lái xe phía trước, nói: “Có phải hay không, anh Lương?”
Lương Triệu Thành không để ý tới bọn họ.
Trần Dã khẽ hừ một tiếng.
Cậu muốn nói “chị có tiền đồ ghê”, chỉ là nghĩ đến lúc trước Lâm Khê mắng người nhà họ Trần ở chính nhà họ Trần, trong lòng lại rất ấm áp.
Cậu yên lặng nghĩ, sau này rồi sẽ có một ngày, cậu cũng có thể bảo vệ cô.
Có điều cậu nhìn sườn mặt cô, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một vấn đề.
Cậu biết, trước kia chị cậu không thích anh Lương.
Sau đó do hoàn cảnh ép buộc mà cô nói hai người có hôn ước, sau đó lại đột nhiên đăng ký kết hôn, là vì cái gì?
Là vì đuổi nhà họ Chu, vì đối phó nhà họ Trần, muốn quyền nuôi dưỡng và giám hộ cậu sao?
Lúc trước cậu biết chân tướng của hôn ước kia, nhưng một lòng một dạ mong hôn ước kia có thể thành sự thật, chị cậu thật sự gả cho anh Lương. Bởi vì cậu biết anh Lương có thể bảo vệ cô khỏi thương tổn của bên ngoài, nhưng cô thật sự muốn gả cho anh sao?
Trong chốc lát, trong lòng cậu đột nhiên lại vô cùng khó chịu.
Lâm Khê đưa Trần Dã rời khỏi.
Trong nhà họ Trần lập tức nổ tung.
Trần Gia Phúc “oa” một tiếng khóc lên, bổ nhào vào lòng bà cụ Trần, ôm lấy bà cụ Trần liền chảy một hàng nước mắt nước mũi, khóc ròng nói: “Bà nội, cháu muốn vui vẻ chung sống với anh trai, thật ra cháu biết anh ấy không thích cháu, nhưng cháu thật sự muốn vui vẻ chung sống với anh ấy.”
Bà cụ Trần lập tức mềm lòng, ôm chặt Trần Gia Phúc, dỗ nói: “Đừng khóc đừng khóc, haiz, gia môn bất hạnh, đây là chuyện gì vậy chứ.”
Bên kia Trần Đông Bình đưa tay cầm lấy băng ghi âm trên bàn.
Ông cụ Trần đen mặt nói: “Đưa cho cha.”
Trần Đông Bình do dự.
Ông cụ Trần cười khẩy, nói: “Nếu cô ta đã để băng ghi âm này ở lại đây, chắc chắn chỗ cô ta còn băng thu lại, con sợ cha không nghe thấy, cha sẽ thật sự không nghe thấy sao?”
Nói xong quay đầu nhìn lướt qua Diệp Mỹ Dung đang hai mắt hoảng loạn, mặt đầy kinh hoàng rồi “hừ” thật nặng một tiếng.
Trần Đông Bình chỉ có thể đưa băng ghi âm cho ông cụ Trần.
Ông cụ Trần cầm băng ghi âm, xoay người đi về phòng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận