Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 77 - Anh Ấy Đi Về Phía Cô 6

Anh ấy nhớ tới hôm đó mình bỗng nhiên từ nhiều năm trước lại trở về căn nhà thuê vừa âm u vừa tối đen nhà mình thuê.
Khuôn mặt quen thuộc của mẹ nhưng thực sự đã vô cùng xa lạ xa xôi xuất hiện trước mặt anh ấy, ôm lấy anh khóc lớn: “Viễn ơi, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì? Mấy hôm trước không phải con vẫn còn tốt đẹp với Tiểu Khê sao? Sao nó lại nói đã chia tay với con, đính hôn với người khác rồi? Viễn, con mau đi tìm nó, Tiểu Khê mềm lòng nhất, nó rất mềm lòng, chỉ cần con tìm nó, nó sẽ làm lành với con, bọn con có tình cảm nhiều năm như vậy, sao nói chia tay là chia tay, nói đính hôn với người khác là đính hôn với người khác, con nhanh đi tìm nó đi.”
Lúc đó anh ấy vẫn thấy hơi chóng mặt, không biết mình xuất hiện ảo giác trong lúc ốm hay là chuyện gì.
Không biết tại sao lại trở về thời gian này năm đó, anh ấy căm thù nhất, rất nhiều năm sau nhớ lại thời gian này năm đó đều không nhịn được mà đau đớn co thắt.
Vì vậy anh ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt của mẹ, nhất thời chưa tỉnh táo lại.
Sau đó lại nghe thấy một giọng nói vừa quen thuộc lại vô cùng xa xôi, kinh hoàng nói: “Mẹ, mẹ nói rõ ràng đi, Tiểu Khê cô ấy đính hôn với ai?”
Anh ấy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra đó là ai.
Quay đầu mới nhìn thấy em gái của anh ấy, Hạ Mỹ Liên.
“Lương Triệu Thành, chính là người thuê nhà của nhà họ.”
Anh ấy nghe thấy mẹ mình nói, “Viễn ơi, mẹ nhớ Tiểu Khê trước giờ không tiếp xúc gì với Lương Triệu Thành đó, nó cũng nói là ý của bà nội trước lúc mất, Viễn, con đi tìm nó đi, nói chuyện hẳn hoi với nó, nhà mình giờ chỉ nợ bên ngoài một trăm năm mươi nghìn đồng, chỉ cần trả hết tiền chúng ta có thể sống cuộc sống thoải mái, số tiền này đối với Tiểu Khê mà nói căn bản không tính là số tiền lớn, nhà nó có hai tòa nhà, tùy ý bán một tòa đi cũng được mấy trăm nghìn, trả hết tiền rồi chúng ta có thể lấy số tiền còn lại làm ăn, sống sung sướng, căn bản không cần chia tay Viễn à.”
“Đúng thế,”
Em gái anh ấy cũng khóc theo, cô ta nói với anh, “Anh, Tiểu Khê cô ấy yêu anh như vậy, anh đi cầu xin cô ấy đi, anh, anh mau đi tìm cô ấy đi, anh, cầu xin anh, cầu xin anh đó.”
Cô ta vừa hoảng vừa loạn túm lấy anh, dường như nói năng lộn xộn.
Nhà họ Lâm đã từng là một trong những nhà giàu lên nhờ phát triển đất đai ở thôn Lâm Hạ, do vậy cũng là một trong những nhà bị người khác để ý.
Cha của anh ấy là Lâm Thụ Hòe trước giờ đều thích chơi mạt chược, trước đây đánh cùng mấy người trong thôn cũng là để cho vui, nhưng sau khi giàu lên bị người khác để ý, niềm đam mê này liền trở thành bùa đòi mạng của ông ta.
Chỉ trong một đêm cá cược thua mấy trăm nghìn đồng, sau đó đem hết nhà cửa gán nợ cho người ta mà vẫn còn nợ một trăm năm mươi nghìn.
Một trăm năm mươi nghìn, nói nhiều thì rất nhiều, vào lúc này một người công nhân bình thường ở thành phố Tân An một tháng tiền lương mới có ba trăm đồng, một trăm năm mươi nghìn đồng không ăn không uống tích cóp hơn bốn mươi năm.
Càng huống hồ chủ nợ của ông ta đều là kẻ chuyên khiến người ta khuynh gia bại sản, tiền lãi không phải cao bình thường.
Nhưng nói nhiều đối với thành phố Tân An hiện tại cũng không tính là nhiều.
Thành phố Tân An được chỉ định thành đặc khu, giá nhà tăng vù vù, chỗ trung tâm thành phố, bất động sản mới mở giờ đã lên đến bốn năm nghìn đồng một mét vuông rồi.
Một trăm năm mươi đồng đối với người dân địa phương có đất giải tỏa hoặc làm ăn giàu có mà nói cũng không tính là nhiều.
Ví dụ như nhà họ Lâm, tòa nhà cho thuê của nhà họ Lâm, một tòa nhà đó nếu giờ bán đi thì ít nhất cũng có thể bán được mấy trăm nghìn đồng.
Đây là điều mà cha mẹ và em gái anh ấy liên tục nhắc đi nhắc lại.
Bọn họ đặt hết tất cả hi vọng giải quyết cảnh nghèo khó của gia đình cũng như khó khăn bị xiết nợ lên người Lâm Khê, hoặc có thể nói rằng chuyện kết hôn của Lâm Khê và anh ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận