Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 183 - Đã quen 1

“30% cổ phần.”
Ra khỏi cửa nhà họ Lâm, vừa lên xe, Trần Đông Bình đã quay đầu nói với ông cụ Trần và bà cụ Trần ở ghế sau: “Cha, sao cha có thể đồng ý cho cô ta 30% cổ phần xưởng quần áo? Còn phải đưa cho cô ta báo cáo tài chính của nhiều năm như vậy, cho phép cô ta đưa người vào phòng tài chính của chúng ta, để cô ta tham dự vào việc vận hành nhà máy?”
Lúc trước nói gì mà lập di chúc, sau trăm tuổi chia cho Trần Dã một phần ba tài sản.
Nhưng cơ hội để thực hiện trong đó rất lớn.
Đầu tiên, đó là chuyện của không biết bao nhiêu năm sau, hơn nữa chẳng qua chỉ là một bản di chúc, di chúc do người viết, qua vài năm viết lại một bản cũng không sao.
Ngoài ra, vốn dĩ trong nhà rõ ràng đã có mấy căn nhà đứng tên cha mình, dù sao mấy việc này tương lai thế nào thì rất khó nói, cho nên tuy rằng bị ép tới cửa không vui vẻ gì, nhưng vẫn phải đồng ý với cha đến đây thoả hiệp với nhà họ Lâm.
Nhưng đưa ra 30% cổ phần của xưởng quần áo thì hoàn toàn là một chuyện khác.
Xưởng quần áo của nhà họ Trần bọn họ cũng không phải là mấy xưởng bày hàng cẩu thả ở ngoài kia.
Bọn họ có nguồn tiêu thụ ổn định, vận chuyển sang Hồng Kông, là nhà máy nước ngoài có mấy nhãn hiệu, đồng thời cũng có nhãn hiệu của nhà mình.
Có thể nói con gà đã nuôi lớn có thể đẻ trứng vàng.
Trực tiếp đưa 30% cổ phần?
Đây quả thực còn khiến Trần Đông Bình khó chịu hơn cắt thịt.
Hơn nữa cho đưa gấp như vậy, còn trực tiếp đòi báo cáo tài chính, đưa người đến phòng tài chính, muốn giở trò ở trung gian trực tiếp gây hư cấu cho xưởng quần áo, ngoài ra lập công ty khác cũng không được.
Còn tài chính mấy năm nay của xưởng quần áo có nhiều chỗ không rõ, tuy bên ngoài sổ sách cũng bằng nhưng truy đến cùng thì cũng là một chuyện phiền phức.
Con bé kia vừa nhìn là biết không phải đèn cạn dầu, ai biết cô ta lấy được báo cáo thì sẽ làm ra chuyện gì?
Trước kia rốt cuộc là sai lầm thế nào mà lại cho rằng đó chỉ là con ma ốm mềm yếu dễ bắt chẹt?
Trần Đông Bình nhịn không được hung hăng đập lên ghế ngồi.
“Đúng vậy, ông à, sao có thể cứ vậy mà đưa nhà máy ra, đó đều là tâm huyết của Đông Bình. Hơn nữa, nói là cho Tiểu Dã, nhưng Tiểu Dã rõ ràng là bị con bé kia bắt chẹt, hiện tại đưa ra còn không phải là đều cho con bé đó sao?” Bà cụ Trần cũng vô cùng đau lòng.
Ban đầu ông cụ Trần nói chờ qua đời thì chia một phần ba tài sản cho Trần Dã, bà không quá phản đối, đó là bởi vì Trần Dã cũng cháu trai ruột của mình, cho cũng là chờ ông nhà qua đời rồi cho.
Nhưng hiện tại cháu trai không về, muốn cho đi, nhà máy của con trai cũng phải đưa ra, chuyện này thì bà ta không thể chập nhận.
Bà ta căm giận nói: “Cô ta nói mấy lời đó là nói kiểu gì, mẹ Tiểu Dã đã mất sắp bốn năm rồi, bệnh chết chính là bệnh chết, cô ta nói bị hại chết thì là bị hại chết sao? Đúng thật là một con bé xảo quyệt, đúng là nói hươu nói vượn muốn lấy tiền chúng ta, quả thực ham tiền!”
“Về rồi nói!”
Chuyện ông cụ Trần vốn đã nghĩ đến bị bọn họ nói ra thì càng đau đầu, nắm nắm tay trầm giọng nói.
Lại nói: “Đông Bình, về tìm luật sự quen biết tới để làm rõ ràng.”
Về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy
Diệp Mỹ Dung cùng hai đứa nhỏ ở bên trong đang ngẩng cổ chờ bọn họ.
Diệp Mỹ Dung mang theo nụ cười lấy lòng, hô một tiếng “cha, mẹ”, ông cụ Trần liếc bà ta, căn bản không để ý tới bà ta. Quay đầu lại nói với Trần Đông Bình một tiếng “cha đến phòng làm việc” rồi trực tiếp đi về hướng phòng làm việc của mình.
Trần Đông Bình cũng không thèm nhìn Diệp Mỹ Dung, đi theo ông cụ Trần vào phòng làm việc.
Nụ cười trên mặt Diệp Mỹ Dung cứng đờ, tiến lên đỡ bà cụ Trần, nói: “Mẹ, mệt rồi ạ, cần con pha trà gì cho mẹ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận