Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 262 - Thèm Muốn Gì Chú Ấy 1

Lương Triệu Thành rũ mắt nhìn cô, giơ tay vuốt tóc cô rồi trượt xuống ôm lấy vai cô, nhìn cô nói: “Xin lỗi.”
Vẻ mặt anh nghiêm túc, không hề có bất cứ dịu dàng nào.
Là thật lòng xin lỗi cô.
Lâm Khê thấy anh như vậy cũng thu lại vẻ mặt ban nãy, giơ tay ôm eo anh, rúc vào lòng anh, im lặng một lát rồi mới ngẩng đầu nhìn anh nói: “Không sao, không phải từ trước tới giờ anh chưa từng cho cô ta bất cứ cơ hội nào sao?”
Không có ai làm tốt hơn anh, người như vậy, dù chỉ dính một chút thôi thì gạt bỏ cũng không được, hoặc là một gạt bỏ thì cũng ám mùi lên người.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ngọt ngào không sao tả xiết, kiễng chân kéo anh xuống hôn, rủ rỉ bên tai anh: “Hết cách rồi, chồng em có mị lực quá, em cũng rất thích, nếu như người phụ nữ khác đến cướp, em cũng không để người ta cướp, em rất ghê gớm.”
Cô nói “em rất ghê gớm”, giọng nói lại ngọt ngào vô cùng, ngọt ngào giống như một móc câu, câu đi trái tim người ta.
Vốn trải qua cuộc thăm hỏi của Tôn Văn Anh, anh sớm đã chẳng có tâm tư khác, nhưng lúc này bị một câu “hết cách rồi, chồng em có mị lực quá, em cũng rất thích” làm toàn thân anh cũng như trái tim đều trở nên đau đớn, hô hấp cũng nặng nề hơn.
Bàn tay anh cũng ôm cô chặt hơn, môi lướt qua má cô tìm tới bờ môi, hôn cô nghẹt thở, thậm chí cả người cô đều bị anh ôm lấy, sau đó bế lên đá cửa đi vào phòng.
Lâm Khê ôm lấy cổ anh thầm nghĩ, anh toàn chú trọng tới riêng tư và chừng mực, rõ ràng không có Tiểu Dã ở đây, cả căn phòng chỉ có hai bọn họ, nhưng anh cũng nhất định bế cô vào phòng đóng cửa rồi làm chuyện thân mật hơn.
Anh hỏi cô: “Thích nhiều như thế nào?”
Ánh mắt của anh đã rất sâu.
Đây là dáng vẻ anh động tình rồi mới có.
Lâm Khê bị đè trên giường, nhìn anh ngay trước mắt, gần đến mức hơi thở của hai người quấn lấy nhau, gần đến mức cô chớp mắt, lông mi giống như chạm vào má anh.
Cô khẽ nhấc cằm lên, môi chạm vào làn môi khô ráp nóng bỏng của anh, khẽ nói: “Rất thích, thích đến mức lúc nào cũng muốn anh ôm hôn em, thích đến mức rõ ràng anh vừa thô lỗ vừa ngang tàng, lúc hôn em toàn làm em đau, nhưng em vẫn cam tâm tình nguyện.”
Môi cô mấp máy mỗi khi nói chuyện đều sẽ chạm vào anh, mỗi một câu nói, hơi thở của anh sẽ trở nên nặng nề hơn một chút, nói đến câu cuối cùng, câu nói sau đó đã bị nuốt hết hoàn toàn.
Xong việc Lâm Khê lại ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì hiếm thấy anh vẫn còn nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
Lâm Khê cử động, hơi thấy xấu hổ, giơ tay với lấy quần áo ngủ nhanh chóng mặc vào, sau đó ló đầu nhìn đồng hồ ở đầu giường, hơn bốn giờ, may quá.
Anh vẫn thức, tay ôm eo cô, nhìn mọi động tác của cô nhưng không hề nói tiếng nào, tay chỉ khẽ vuốt ve.
Lâm Khê nhìn đồng hồ báo thức xong rồi nhìn anh, mặt không hiểu sao đỏ bừng, ai có thể nghĩ tới cái dáng điệu bây giờ của anh chứ?
Trước đây ban ngày cô hôn anh một cái là bị anh dạy dỗ.
Cũng sắp tới giờ rồi, ngủ thêm một lát nữa là phải tới nhà họ Lương.
Cô biết anh có chừng mực, sẽ không làm gì nữa, dứt khoát lại trườn xuống dưới, làm nũng trong lòng anh: “Chẳng trách trước đây anh cứ kiên quyết phải ra ngoài ở, hóa ra là vì chuyện này.”
Nếu như ở nhà họ Lương, thì đương nhiên phải theo nề nếp, chuyện gì cũng không được làm, có lẽ tuổi tối cũng chỉ có thể mặc đầy đủ quần áo mà ngủ. Đối diện với cả nhà họ Lương đông đúc, anh không có chướng ngại tâm lý nhưng cô có, cô cũng có nguyên tắc của mình.
Đây là lời gì chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận