Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 298 - Không thể giải tỏa mối hận thù trong lòng tôi 2

Tất cả mọi người đều bị biến cố này làm cho choáng váng.
Nhưng chỉ với vài câu nói của người đàn ông trung niên và người phụ nữ này, còn có người phụ nữ có diện mạo tương tự như Lâm Khê và phản ứng của Trương Tú Mai, mọi người trong sự hoảng loạn cũng bắt được thông tin quan trọng.
Lâm Khê quả thật không phải là con của Trương Tú Mai.
Nhưng cũng không giống với những gì Trương Tú Mai nói, cô không phải là con của cặp vợ chồng nhà họ Thẩm, mà là con của người phụ nữ trước mắt này.
Vậy ai là con của nhà họ Lâm?
Sau đó, bà ba đột nhiên nhảy dựng lên, bởi vì bà ấy nhớ lại lời nói của người đàn ông trước đó mắng Trương Tú Mai "đổi thai chết lưu của bản thân thành con của người ta", thai chết lưu?
Bà Ba hoảng hốt, cũng đẩy Thẩm Hương đang nắm tay bà ấy ra, cầm quải trượng bắt đầu tham gia mắng Trương Tú Mai: "Khóc ư, khóc cái gì mà khóc, mặt cô có cái gì mà khóc? Nói mau, đứa trẻ nhà họ Lâm của chúng tôi đâu rồi, cô giấu lần đầu còn chưa tính, hiện tại vì tiền cô lại muốn lấy một cái hàng giả đến để lừa gạt chúng tôi!"
Bà Ba chạy ra phía trước mắng Trương Tú Mai, một người phụ nữ trung niên khác ở bên cạnh thấy người phụ nữ kia mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã đánh, thấy cũng tàm tạm rồi nên tiến lên đỡ bà ấy đứng dậy khuyên nhủ bên tai bà ấy hai câu, bà ấy lau nước mắt. Sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Khê, vẻ mặt dĩ nhiên là có chút kinh hoàng.
Lâm Khê nhìn thấy vẻ mặt của bà ấy, trong lòng cô giống như bị cái gì đó hung hăng kéo một cái.
Nghe người phụ nữ vừa rồi mắng Trương Tú Mai và vẻ mặt kích động của bà ấy, cô đã đoán được, cô, à không, nguyên chủ hẳn là con của người phụ nữ này.
Thành thật mà nói, cô cũng có hơi bất ngờ.
Bởi vì… bây giờ cô cũng đã nhận ra người phụ nữ này rồi.
Người này hình như tên là Nhạc Minh Tư, là bà cô của cô, cũng chính là em gái của người đàn ông trung niên Nhạc Thiệu Nguyên ở phía trước, chỉ là cô không có thân thiết với bà ấy. Bởi vì khi còn bé hai người không sống cùng một thành phố, số lần nhìn thấy nhau cũng rất hạn chế, bà ấy là một biên kịch rất nổi tiếng, cô đã nhìn thấy rất nhiều ảnh của bà ấy, bởi vì bà ấy nhìn rất giống mình.
Ban đầu khi họ bước vào, cô cứ nghĩ rằng bản thân sẽ là con của cặp vợ chồng trung niên.
Bởi vì, sau này họ mới là ông ngoại và bà ngoại của cô.
Khi còn nhỏ, cô đã theo chân ông ngoại bà ngoại của cô mà lớn lên, cho đến khi họ qua đời.
Họ của cô là theo họ mẹ, thay vì nói là họ mẹ, nhưng thật ra là theo họ nhà họ Nhạc, vốn cô nên tên là Nhạc Khê.
Cô nhìn thấy Nhạc Minh Tư nhìn cô mang theo một chút kinh hoàng và một chút cẩn thận, chỉ cảm thấy chua xót không thôi.
Bà cô trong ký ức của cô luôn độc lập và thanh lịch, cô chưa từng nhìn thấy bà ấy như thế này!
Lâm Khê nhịn không được cười với bà ấy một chút, là một nụ cười trấn an.
Nhưng khi cô quay đầu nhìn bà ngoại của mình đứng bên cạnh Nhạc Minh Tư, mũi lập tức chua xót.
Mạnh Thư Ninh chính là “nà ngoại” của Lâm Khê khi nhận được ánh mắt trấn an của Lâm Khê, vừa mềm mại vừa lưu luyến lại giống như chất chứa vô số ấm ức, giống như ánh mắt ướt sũng của mèo con bị thất lạc lâu lắm mới về đến nhà. Tuy rằng bà ấy có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bị đánh trúng nội tâm bởi vì cho dù là con gái của bà ấy thì cũng không có ánh mắt như vậy.
Đứa trẻ này… mũi Mạnh Thư Ninh trở nên chua xót.
Mà khi Nhạc Minh Tư nhìn thấy Lâm Khê cười với bà ấy, nước mắt càng chảy xuống nhiều hơn.
Đây là con của bà ấy, là đứa con duy nhất của bà ấy với Chiến Tuyên, cũng là nỗi đau không thể chạm vào trong trái tim bà ấy.
Lúc bà ấy nhìn thấy ảnh của cô, bà ấy không thể tin được nhưng lại mong ước được lập tức nhìn thấy cô, bà ấy nghĩ cho dù cô không chịu nhận bà ấy cũng không sao cả. Nhưng vừa rồi khi bà ấy ở ngoài cửa nghe thấy cô giận dữ mắng chửi Trương Tú Mai và vợ chồng nhà họ Thẩm "vô dụng", giọng điệu không nhìn ra chút yếu đuối nào, bà ấy vừa tự hào vừa khó chịu. Bởi vì đứa nhỏ tốt như vậy không phải là do bà ấy nuôi lớn, rõ ràng đứa nhỏ này cũng không cần mẹ đẻ, nhưng lúc cô cười với bà ấy, trái tim bà ấy giống như bị tan chảy.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nhận người thân.
Trong phòng còn hai người khác phải xử lý và rất nhiều vấn đề cần phải làm rõ.
Trương Tú Mai đã bị mắng chửi đến tan tành.
Đến tình trạng bây giờ, hoặc là nói ngay từ khi Nhạc Minh Tư xuất hiện, bà ta đã biết mọi thứ đều đã kết thúc rồi.
Nhưng làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận