Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 174 - Tới nhà 1

Phần lớn người nhà họ Lâm hoặc đã nhiều năm không gặp Trần Dã và Lâm Khê, hoặc chỉ có ấn tượng ngắn ngủi khi đến nhà họ Lâm đón người hơn nửa năm trước.
Nhưng bọn họ lén nghị luận về hai người không ít, đều có một ấn tượng đã ăn sâu vào rễ tự mình tưởng tượng ra về họ.
Một người mảnh khảnh bệnh tật, yếu đuối ít nói, người kia thì vô cùng lì lợm, suốt ngày trơ mắt, mặt mày hỗn hào, tóc tai thì rối tung.
Mà hiện giờ người đứng trước mặt bọn họ, dù là Lâm Khê mặc váy kẻ sọc, cười rộ lên như có thể toả sáng, hay là Trần Dã mặc áo khoác len dạ, quần jean, nhếch môi có hơi ngạo mạn thì đều khác xa so với ấn tượng vốn có của bọn họ.
Mấy người Lâm Khê ngồi xuống.
Ông cụ Trần liền bảo mấy người họ ăn trái cây trên bàn.
Hàn huyên đơn giản vài câu, Lâm Khê cũng hỏi thăm sức khỏe ông cụ Trần, Trần Đông Lan vẫn đang đánh giá Lâm Khê và Lương Triệu Thành, tò mò hỏi: “Lâm Khê, cháu nhanh vậy đã kết hôn rồi à? Chuyện khi nào thế?”
Lâm Khê ngẩng đầu liếc nhìn bà ta, cười nói: “Chuyện cách đây không lâu, là hôn sự do bà nội cháu quyết định trước khi lâm chung.”
Trần Đông Lan lại hỏi: “Hôn sự do bà nội cháu quyết định? Vậy người yêu cháu thì sao? Nghe giọng cũng không phải là người địa phương Tân An chúng ta, là người ở đâu vậy?”
“Vâng, không phải người địa phương, là làm về xây dựng.” Lâm Khê cười nói.
Là làm về xây dựng.
Hiện tại toàn bộ Tân An đều đang mở rộng, khắp nơi đều là công trường, nhiều nhất chính là người làm xây dựng.
Chẳng qua không biết là ông chủ hay là nhà thầu.
Nhìn khí thế này chắc cũng không phải công nhân xây dựng.
Bên này nói chuyện, bên kia bà nội Trần nhìn Trần Dã ở một bên đã cao hơn một khúc, được Lâm Khê cố ý diện đồ mới, nhìn thế mà lại còn có chút thanh cao thì lòng hơi phức tạp, cầm một quả táo đặt vào bát cậu, nói: “Tiểu Dã, đây là táo đường phèn Tân Cương vừa được tung ra thị trường, hai hôm trước người ta đưa đến đấy, cháu thử xem.”
Trần Dã không nhìn bà nội Trần.
Cậu nhìn chằm chằm quả táo kia vài giây, Lâm Khê quay đầu nhìn cậu, cậu lặng lẽ cầm quả táo kia, yên lặng nhai.
Trần Đông Lan quay đầu thấy thế thì trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Bà ta có nghe nói, lần trước cha, anh trai cả và chị dâu cả bà ta về thôn đón người, kết quả bị thằng nhãi này dùng chổi đuổi ra.
Thằng nhãi này bướng bỉnh như nào, bà ta vô cùng rõ.
Từ sau khi mẹ cậu chết, cậu giống như điên vậy.
Lúc này thế mà chịu chủ động về nhà họ Trần, im lặng ngồi ở đó, nhìn thấy Gia Phúc và Gia An mà không có chút biểu cảm nào, Lâm Khê quay đầu liếc cậu một cái, cậu liền cầm táo mà bà nội cậu đưa cho lên ăn từng miếng từng miếng?
Trong lòng bà ta nhảy dựng.
Chẳng lẽ lần này Lâm Khê dẫn theo đàn ông tới là muốn đòi tiền?
Thời buổi này, gặp qua nhiều, nghe qua nhiều, đối với tiền bạc thì vẫn luôn đặc biệt mẫn cảm.
Bà ta nở nụ cười, hỏi Trần Dã: “Tiểu Dã, không ngờ chỉ chớp mắt mà cháu đã cao như vậy, lần trước ông nội cháu đi đón mà không đón được cháu về, trở về liền sinh bệnh một trận, nửa năm qua cũng chưa dễ chịu lại, lần này sao đột nhiên lại về vậy? Là trở về thăm, hay là định sau này không đi nữa?”
Bà ta biết lời này là lời cha mẹ, anh trai chị dâu bà ta đều muốn hỏi, nhưng không tiện mở miệng.
Nhưng bà ta lại không có nhiều cố kỵ nhiều vậy.
Trần Dã ngẩng đầu nhìn bà ta.
Lúc này Trần Gia Phúc bảy tuổi ở bên cạnh lại đột nhiên hô một tiếng, nói: “Anh, anh cứ ở lại đi, em nghe người ta nói anh đánh nhau rất giỏi, anh ở lại, sau này người khác sẽ không dám bắt nạt em, em cũng có anh trai."
"Anh ở lại, em có thể đem đồ chơi của em cho anh mượn chơi, xe đạp cha mua cho em cũng sẽ cho anh mượn đạp. Còn có căn phòng cạnh phòng em, vốn dĩ ông nội bà nội và cha mẹ nói là muốn làm thành thư phòng cho em, em nói với họ không cần thư phòng, để làm phòng cho anh được không?”
Trần Dã quay đầu nhìn cậu bé, hai mắt mỉa mai lại còn hung dữ.
Lâm Khê ho nhẹ một tiếng, cười hỏi Trần Gia Phúc: “Em là Trần Gia Phúc sao?”
Trần Gia Phúc gật đầu.
Tuy từ nhỏ mẹ nó đã dạy nó phải đề phòng anh nó, nếu anh nó về là sẽ cướp đi mọi thứ của nó, nhưng đối mặt với chị gái giống như tiên nữ này, nó vẫn không thể nào ghét được.
Lâm Khê nói tiếp: “Sao em biết đây là anh trai em? Em nhớ em ấy, nhớ chuyện trước đây của em ấy sao?”
Trần Gia Phúc gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: “Nhớ một chút, em cũng có nghe ông nội bà nội và người khác nói, mẹ em cũng từng nói với em, nếu anh trai về nhà, bảo em ngoan ngoãn sống chung với anh, phải nhường anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận