Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 358 - Vô đề 2

Mẹ Hứa không yên tâm, theo thói quen gọi điện thoại đến nhà họ Chu.
Nhà họ Chu là do cha Chu nghe điện thoại, mẹ Hứa hỏi cha Chu rằng Chu Vân Vân có về nhà hay không, cha Chu nói không có, mẹ Hứa nhíu mày lại, sau đó nói chuyện Hứa Đan trở về nhà còn có tình trạng bây giờ của cô ta, bà ta nói: “Nó đã nói với tôi cuối tuần mới trở về, kết quả mới ngày thứ hai đã quay về, tâm trạng cũng rất kém. Cha Vân Vân à, anh xem có thể gọi điện thoại đến trường học, giúp tôi hỏi thử Vân Vân xem nó có biết là chuyện gì xảy ra không.”
Đương nhiên cha Chu hoàn toàn đồng ý, tắt điện thoại xong lại lập tức gọi điện đến phòng thường trực của toà nhà ký túc xá của bọn họ, ông ta kêu dì ở phòng thường trực tìm đến Chu Vân Vân của phòng ký túc xá 303.
Có điều Chu Vân Vân lại không ở trong ký túc xá.
Tuy rằng cô ta có nhiều tâm tư, biết co biết duỗi, nhưng điều kiện trước tiên là người đó phải mắc chiêu này của cô ta, Lâm Khê lại không mắc chiêu đó. Cô ta chỉ cảm thấy mặt bị tát đến đau rất, trong lòng còn có một loại hoang mang sợ hãi mà từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ có, vì vậy đợi Vương Nhiên và Lâm Khê rời đi, cô ta ngồi trong vườn cây cả nửa ngày cũng không hoàn hồn lại.
Cô ta không muốn quay về ký túc xá, vì vậy vẫn luôn ở bên ngoài ngồi đến rất muộn, bụng đói rồi thì bản thân tự đi ăn chút đồ nhẹ, đến tận buổi tối hơn mười giờ mới trở về ký túc xá.
Lúc trở về ký túc xá người trong ký túc xá đã nằm lên trên giường rồi.
Cô ta nhìn thấy trên giường Lâm Khê không có người liền vô thức thở phào một hơi.
Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết, Tôn Minh Minh vốn dĩ đang nằm trên giường nói chuyện, bọn họ nhìn thấy cô ta trở về lập tức tạm dừng lại chủ đề lúc trước đang nói.
Tôn Minh Minh vươn đầu nói với cô ta: “Chu Vân Vân, sao bây giờ cậu mới trở về, lúc hơn bảy giờ dì quản lý ký túc xá bên dưới nói có điện thoại tìm cậu, hình như là cha cậu gọi cho cậu.”
Chu Vân Vân sững sờ, sau đó lập tức nói một tiếng “cảm ơn”, nói tiếp: “Vậy tôi xuống lầu dưới gọi lại cho cha.”
“Được, cậu đi đi, trở về sớm nhé.”
Tôn Minh Minh nói.
Chu Vân Vân rời khỏi ký túc xá, lúc đi đến cửa thì nghe thấy người trong ký túc xá tiếp tục nói về chủ đề lúc trước, hình như là triển lãm tranh gì đó.
Chu Vân Vân sững sờ, lại quay đầu lại hỏi: “Các cậu nói triển lãm tranh gì vậy?”
“Là triển lãm tranh mà nhà trường chuẩn bị vào tháng mười hai tổ chức một chủ đề về công cuộc cải cách mở cửa, triển lãm tranh này không chỉ có rất nhiều tranh của hoạ sĩ lớn, chúng ta cũng có thể nộp tác phẩm nữa, chỉ cần phù hợp với chủ đề thì có thể có cơ hội được trưng bày ở triển lãm.”
Bọn họ học mỹ thuật từ nhỏ, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng có tác phẩm nào được trưng bày qua ở triển lãm tranh quy mô lớn như vậy, hơn nữa còn là với rất nhiều tiền bối mà họ ngưỡng mộ cùng nhau trưng bày các tác phẩm.
Vì vậy vừa mới nhập học đã có cơ hội như vậy khiến bọn họ thực sự rất hưng phấn.
Tôn Minh Minh cười nói: “Hơn nữa trong hoạt động lần này, vòng sơ tuyển tuyển chọn tác phẩm của sinh viên có khả năng đều là do Lâm Khê làm, vậy người trong phòng ký túc xá chúng ta đưa ra nhiều bức tranh tác phẩm ra cũng không sao nhỉ.”
Lời này không phải do Lâm Khê nói.
Là lúc nãy bọn họ rảnh rỗi nói chuyện, Vương Nhiên nói Lâm Khê cũng đã vì chủ đề này mà xuất bản một tập họa của đặc khu Tân An. Lãnh đạo trường học đều rất tán thưởng, nếu như Lâm Khê không từ chối, chắc hẳn có thể làm trợ lý đặc biệt của hoạt động triển lãm tranh lần này, phụ trách sơ tuyển tất cả các tác phẩm của sinh viên.
Sắc mặt của Chu Vân Vân cứng ngắc, chỉ có thể máy móc nói “ồ” một tiếng, cô ta nói: “Vậy tớ đi xuống trước đã.”
Tôn Minh Minh nhìn ra cô ta hình như có chút không đúng lắm, có điều cũng không quá để ý, dù sao đây mới là ngày thứ hai nhập học, mọi người đều chưa quen.
Chu Vân Vân rời đi, ba người lại tiếp tục bắt đầu hưng phấn thảo luận.
Chu Vân Vân như người không hồn đi xuống dưới lầu, đi đến quầy điện thoại thẻ ic bên ngoài ký túc xá để xếp hàng gọi điện.
Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên, có rất nhiều tân sinh viên đến gọi điện cho gia đình, cô ta xếp hàng khoảng chừng ba mươi phút mới đến lượt cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận